Nắm tay Đoan Vương siết lại.
Hắn đứng dậy, nhìn sang Phó Trắc phi:
"Nơi này giao cho ngươi trông coi. Nếu còn sai sót, bản vương chỉ hỏi tội một mình ngươi."
"Thiếp thân nhất định làm cho chu toàn, thỉnh điện hạ yên tâm."
Giữa đêm tối dày đặc, bóng dáng hắn dần khuất xa.
Cố Thanh Chiêu cụp mắt, lòng nặng như đá.
Đông cung Thái tử… chỉ e không thể cứu vãn nữa rồi.
"Thái y! Thái y tới chưa!" Trong nội điện Đông cung, Dung Hoàng hậu bất chấp lễ nghi, vội vã tiến về phòng ngủ của Thái tử. Càng đến gần, lòng bà càng trĩu nặng.
Thị nữ chạy theo phía sau:
"Đã tới rồi ạ! Các thái y bên Dược Tàng Cục và Thượng Dược Cục đều đã có mặt, Đỗ Thái y đại nhân cũng vừa mới vào không lâu. Có cần bẩm báo Hoàng thượng hay không ạ?"
Hoàng hậu không đáp, chỉ bước gấp hơn.
Vừa bước vào điện, mùi thuốc nồng đậm đã xộc thẳng vào mũi, khiến bà sắc mặt tái nhợt.
Ngẩng đầu nhìn, xuyên qua màn trướng thấp thoáng thân ảnh chập chờn, bà trông thấy nhi tử của mình đang nằm trên giường.
Chỉ nhìn từ xa, cũng đủ thấy thân thể kia gầy gò đến rợn người.
"Mẫu hậu!"
Đoan Vương thấy bà liền vội vàng đỡ lấy, sợ bà vì quá xúc động mà trượt ngã.
"Hoàng huynh con thế nào rồi?"
Thấy hắn không đáp, lòng Hoàng hậu càng thêm bất an, bước nhanh tới gần.
"Thái tử sao rồi?"
Đỗ thái y vừa bắt mạch xong, buông tay, lắc đầu bất lực:
"Vi thần sẽ sắc một thang thuốc, để Thái tử điện hạ… ra đi thanh thản."
Đỗ thái y hành nghề đã mấy chục năm, lời ông nói tuyệt không phải lời nói suông.
Hoàng hậu như bị rút cạn sinh lực, nếu không có Đoan Vương đỡ lấy, e là đã ngã gục.
"Thật sự… không còn cách nào khác sao? Trước đây không phải nói còn có thể kéo dài năm năm sao? Mới nửa năm chưa đến mà…"
Bà không cam lòng, ngước mắt nhìn vị thái y già tóc bạc trắng kia.
"Điện hạ bệnh đã lâu, nếu được điều dưỡng cẩn thận, cùng lắm cũng chỉ kéo dài được ba năm. Nhưng điện hạ sầu muộn trong lòng, có thể sống đến hôm nay… đã là quá sức. Nương nương… xin nén bi thương."
Đêm đông tiêu điều.
Không biết từ lúc nào, tuyết trắng như lông ngỗng rơi dày đặc, gió rét cuốn từng mảnh tuyết lượn xoáy giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đậu xuống mái hiên, thấm ướt bệ ngọc nơi hiên đình.
Trời xanh dường như vẫn còn thương xót vị Thái tử nhân hậu hiền lành. Gần sáng, khi ánh bình minh vừa le lói nơi chân trời, người trong cơn mộng mị đã tỉnh táo chốc lát.
Thái tử dùng bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy hai người y khắc khoải nhất đời này — là mẫu hậu, và đệ đệ đã cùng y trải qua những tháng ngày ít ỏi vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!