Đợi Hồ cô cô rời đi, đám nha hoàn vén tấm cung hoa lên mới thấy bên dưới xếp chỉnh tề một trăm lượng bạc trắng, đáy rương còn có thêm hai tờ ngân phiếu mỗi tờ năm trăm lượng.
"Chủ tử, đây… đây là…" Đan Thanh trợn mắt há miệng, cằm suýt rơi xuống đất, "Nô tỳ lớn từng này tuổi, còn chưa từng thấy ngân phiếu năm trăm lượng bao giờ."
Phỉ Tử khẽ giải thích:
"Liên tiếp mấy ngày nay, Trắc phi nương nương đều được giữ lại tiền viện, dù không nghỉ qua đêm thì điện hạ cũng gọi nàng bầu bạn — đây là đãi ngộ hậu viện hiếm có. Trắc phi nhớ rõ đến chủ tử, mà lễ tạ này… đúng là hào phóng. Tính cả những lần trước điện hạ ban thưởng, lại thêm bổng lộc hằng tháng, nay chủ tử đã có gần hai ngàn lượng bạc trong tay."
Số bạc ấy, đủ để nàng sống những năm tháng vinh hoa phú quý.
"Chậc, thu dọn đi thôi.
"Cố Thanh Chiêu bị bạc trắng lóa mắt, chỉ thấy hơi nhức đầu. Kiếp trước, nàng tuy làm phu nhân bá phủ Thừa Hóa, lại chưa từng quản được nội viện hay nắm tay kho. Trong phủ tuy bạc đầy kho, mà đến tay nàng không được mấy đồng. Giờ đây thân phận chỉ là một Nhu nhân nơi vương phủ, lại có tiền tiêu không hết. Buổi trưa, cơm rượu no nê, Cố Thanh Chiêu đang ngồi thưởng hoa cúc vừa nở trong viện, chợt thấy Đan Thanh hớt hải chạy vào."Chủ tử, An cô cô tới rồi.
"Vị An cô cô này, trong viện ai không biết Vũ Anh cũng không thể không nhận ra bà ta. Bởi lẽ bà vốn là v. ú nuôi của Đoan Vương, cũng là người quản việc thị tẩm của các phi tần hậu viện."Cố Nhu nhân bình an, hôm nay điện hạ truyền gọi người hầu hạ, nô tỳ đặc biệt đến đây dạy cho tiểu chủ mấy điều quy củ." An cô cô mặt tròn phúc hậu, mỗi khi cười lên liền khiến người sinh thiện cảm.
Thế là chậu hoa trước mặt bị dời đi, Cố Thanh Chiêu còn chưa kịp hiểu rõ thì đã bị nhét vào tay một cuốn sách khiến người mặt đỏ tim đập, từng câu từng chữ đều được An cô cô nhấn nhá giảng giải.
An cô cô vốn quen thuộc chuyện phòng the, lời lẽ nói ra mềm mại uyển chuyển, khiến người nghe như thấy rõ cảnh tượng. Tội nghiệp Cố Thanh Chiêu, kiếp trước tuy đã xuất giá, nhưng xét ra vẫn còn là kẻ non nớt, bị những lời lẽ trong sách làm cho ngẩn ngơ cả người.
Đến lúc tắm rửa, thay y phục xong, lên xe tiến về tiền viện, nàng vẫn còn đỏ mặt mơ màng, hồn phách chưa hoàn hồn.
Đêm xuống, khi Đoan Vương đến, liền thấy mỹ nhân ngơ ngẩn ngồi ngắm đôi cúc song sinh trên án, không biết đang nghĩ ngợi điều chi.
Đoan Vương không khỏi sinh lòng đùa cợt, chậm rãi bước đến bên nàng.
"Nhìn mãi, hoa cũng sắp bị nàng ngắm đến rụng cánh rồi.
"Lời nói như tiếng sấm bên tai, khiến Cố Thanh Chiêu giật thót mình, đôi mắt phượng tròn xoe, theo phản xạ liền lùi lại. Chỉ là nàng ngồi trên ghế, còn có thể lui được bao nhiêu? Suýt nữa ngã ngửa ra sau, may nhờ Đoan Vương đỡ kịp mới tránh được trò cười. Vịt Bay Lạc Bầy"Bổn vương trông đáng sợ đến thế sao?
"Giờ phút ấy, Cố Thanh Chiêu hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. Có ai như nàng, chưa thị tẩm đã suýt ngã bổ trước mặt điện hạ? Chỉ nghĩ thôi mà da đầu đã run rẩy vì xấu hổ."Điện hạ anh tuấn bất phàm, sao có thể đáng sợ? Là thiếp… thiếp gan nhỏ mà thôi.
"Nàng cúi đầu, dè dặt đáp lời. Hôm nay nàng được Hồ cô cô tự tay điểm trang, cặp mày liễu mảnh dài được tô điểm vừa vặn. Dưới ánh đèn lồng cam dịu chiếu rọi, khi nàng cụp mắt, hàng mi rợp bóng phủ lên mi, dung nhan thêm vài phần phong tình, khiến lòng người xao động. Đoan Vương cũng hiếm khi ngây người."Lông mày của nàng, rất đẹp. Về sau cứ vẽ như vậy là được."
Gió thu khẽ lướt.
Một gian phòng ánh nguyệt mênh mang, khoảnh khắc thanh nhã êm đềm.
Đêm ấy, ánh trăng sáng vằng vặc, Cố Thanh Chiêu chìm vào giấc mộng say.
Trong mộng, bá phủ Thừa Hóa thiết yến khoản đãi khách quý, nàng vận y phục chỉnh tề tiếp khách, lại bị ái thiếp của Giang Thâm vu cáo, nói nàng vẽ mày quyến rũ, có tâm tư bất chính mưu đồ quyến rũ khách quý.
Giang Thâm không phân phải trái liền quát mắng nàng, lão phu nhân cũng cho là nàng thất đức, bắt nàng vào từ đường quỳ phạt.
Đêm đó mưa gió dầm dề, từ đường lạnh lẽo, ngọn nến bị gió thổi lập lòe. Nàng quỳ một mình, ngất đi mấy lần rồi lại tỉnh, khổ sở triền miên.
Choàng tỉnh khỏi ác mộng, mới phát giác bản thân không còn nơi từ đường bá phủ Thừa Hóa.
Nơi đây, là vương phủ của Đoan Vương.
Nàng thở dốc liên hồi, n.g.ự. c phập phồng như vừa rơi từ trời cao xuống đất, tim đập không ngừng.
Đoan Vương vẫn còn say ngủ.
Nàng nhẹ bước rời giường, khoác tạm ngoại y rồi bước xuống.
Canh tư vừa chớm, trời vẫn còn mờ mịt, Đoan Vương như thường lệ mở mắt đúng giờ, nhưng bên giường đã trống lạnh.
Hắn dậy, khoác áo, vén rèm bước ra, đang định gọi người thì ánh mắt lướt thấy Cố Thanh Chiêu chỉ mặc trung y, ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm nhìn ngọn nến lập lòe lay động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!