"Tề Trắc phi, ngươi được sủng ái liền không coi bổn vương phi ra gì sao?
"Hôm nay Vương phi cũng giận dữ khác thường. Trong phút chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng như thể sắp rút kiếm ra đối đầu."Rốt cuộc là ta không coi Vương phi ra gì, hay là Vương phi làm chuyện sai trái bị trách mắng, nên gấp gáp tìm người trút giận?
"Nghe vậy, tất cả mọi người trong tiệc đều kinh ngạc. Gương mặt Vương phi cũng lập tức cứng lại."Ngươi vô lễ!"
Tề Trắc phi hừ một tiếng, đứng dậy cúi người hành lễ qua loa:
"Vừa nãy ta uống hơi nhiều rượu, trong lòng bức bối, không thể tiếp tục dự tiệc.
"Dứt lời, vung khăn tay, ung dung rời đi. Chỉ để lại một Vương phi đầy căm phẫn."Vô lễ, thật sự là vô lễ!
"Buổi tiệc tối rốt cuộc cũng không kéo dài thêm được bao lâu, liền tan. Sáng hôm sau, Tề Trắc phi sai người đến gọi nàng:"Phần thưởng Trung thu từ Điện hạ cho các viện đã tới, ngươi xem của ngươi kìa.
"Vịt Bay Lạc Bầy Điện hạ xưa nay luôn rộng rãi với nữ quyến trong hậu viện. Chỉ riêng phần của Cố Thanh Chiêu – một tiểu thiếp – đã có bốn cuộn vải lụa tiên hoa Tế Châu, mười cuộn lụa thượng hạng, cùng nhiều loại trang sức trâm cài đủ kiểu, chưa kể đến bánh trái và đồ ăn, tổng cộng gần mười món. Ngoài ra còn có hai chiếc trâm vàng đặt riêng bên cạnh."Đây là gì?" Cố Thanh Chiêu nghi hoặc hỏi.
"Lễ Trung thu của Vương phi đưa." Tề Trắc phi bĩu môi đầy khinh miệt:
"Làm Vương phi rồi mà vẫn giữ thói quen của kẻ nhà nghèo. Ngươi có biết hôm qua vì sao Điện hạ giận không?"
Cố Thanh Chiêu đoán: "Là vì Vương phi?"
"Còn không phải sao. Đông cung Thái tử bệnh nặng, Hoàng thượng và Hoàng hậu lo lắng vô cùng. Các Vương phi khắp nơi vì kiêng kỵ nên đều ăn mặc giản dị để tránh lời dị nghị. Thế mà Vương phi nhà ta lại trang điểm lộng lẫy đi dự yến, Hoàng thượng nổi giận, trách Điện hạ không có thành ý, không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, còn giận lây sang cả Hoàng hậu, nói người dạy con không nghiêm."
Tề Trắc phi càng nói càng tức:
"Điện hạ là do Hoàng hậu dưỡng thành, tình nghĩa với Thái tử thâm sâu nhất. Vậy mà lần này vì Vương phi mà chịu trách mắng oan uổng. Văn võ bá quan ai mà không bàn tán sau lưng?"
Nghe tới đây, Cố Thanh Chiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm qua Tề Trắc phi đột nhiên nổi giận.
Hoàng hậu đại diện cho hai nhà họ Tề và họ Vinh, mà Đoan vương lại là con nuôi của Hoàng hậu. Nếu Đoan vương gặp chuyện, liên lụy đâu chỉ là phủ Đoan vương?
Hiện nay tuy ngầm được chỉ định làm thái tử kế vị, nhưng chưa có danh phận rõ ràng. Nay lại xảy ra chuyện thế này, ai biết được liệu hoàng đế có đổi ý không?
Nếu vì một vương phi mà mất đi vị trí thái tử, thì đúng là khiến người ta phẫn uất.
"Thì ra là vậy, thảo nào hôm qua sắc mặt điện hạ không tốt."
"Cho nên ta mới gọi ngươi tới. Đêm qua Bạch Nhu nhân đã đến tiền viện, không biết dùng cách gì mà hôm nay lễ Trung thu được thưởng nhiều hơn hẳn."
Ánh mắt Tề Diểu đầy vẻ ghen tỵ và lo lắng.
"Ngươi xưa nay lanh lợi, nghĩ xem có cách gì giúp Điện hạ giành lại chút tình cảm trước mặt Hoàng thượng không?
"Tề Trắc phi nghĩ, nếu có thể giúp đại nghiệp của Đoan vương, thì dù Bạch Nhu nhân có là tri kỷ của Điện hạ, cũng không sánh bằng nàng ta. Cố Thanh Chiêu hơi khó xử:"Có thì có, nhưng có lẽ sẽ đắc tội với người khác…"
Lúc chạng vạng.
Mặt trời lặn về tây, mây chiều đỏ rực ánh lên rực rỡ, phủ khắp phủ Đoan vương một màu sắc rực rỡ dịu dàng.
Trong thư phòng tiền viện, Đoan vương đang cúi đầu xem sách, thấy ánh sáng lướt qua rèm, liền hơi nheo mắt.
Đã lâu rồi hắn không có lúc rảnh rỗi như vậy, nhưng lại thấy không yên lòng.
Từ nửa năm trước, hắn bắt đầu giúp Thái tử phê duyệt tấu chương, nhưng hôm nay, tất cả tấu chương đều bị Hoàng đế chặn lại.
Hiển nhiên là không muốn hắn tiếp tục nhúng tay.
Hắn không khỏi nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!