Trăng khuyết dần tròn.
Vào ngày Trung Thu, khắp vương phủ tràn ngập niềm vui rộn rã.
Dù ngoài mặt vẫn kiêng dè vì Thái tử Đông cung bệnh tình nguy kịch, nên mọi việc đều đơn giản hóa, nhưng người ra kẻ vào vẫn nở nụ cười rạng rỡ, trong không khí cũng đã mang theo mùi vị lễ hội, chẳng còn để tâm đến những nghi thức cầu kỳ.
"Phó Trắc phi gửi lời nhắn, nói rằng hoàng hôn hôm nay, điện hạ và vương phi sẽ hồi phủ. Đúng giờ dậu sẽ cùng dự yến tại đình Tàng Cúc, dặn chủ tử đừng đến trễ.
"Phỉ Tử khéo léo, chỉ trong chốc lát đã búi cho nàng một kiểu tóc đoan trang mà xinh đẹp. Cố Thanh Chiêu đang vẽ mày, nghiêng trái nghiêng phải nhìn vẫn cảm thấy không ổn."Lấy ngọc tạo cao đến đây."
"Chủ tử vốn có hàng mày liễu cong nhỏ, thế này không phải đã rất đẹp rồi sao?"
"Đẹp thì đẹp… nhưng không hợp.
"Nàng khẽ thở dài. Vịt Bay Lạc Bầy Nghe đâu các tiểu chủ trong viện đã sớm khổ luyện cầm nghệ, múa vũ để biểu diễn trong đêm Trung Thu, ngay cả Tề Trắc phi cũng mải mê học thuộc thơ về lễ hội đoàn viên. Còn nàng không chuẩn bị tài nghệ gì, thôi thì cứ đơn giản là hơn cả. Khi giờ dậu vừa điểm, trong đình Tàng Cúc, ngoài hai chỗ ngồi cao quý dành cho Đoan Vương và Vương phi vẫn trống, còn lại các vị phi tần đều đã đến đông đủ. Ngay cả Sở Phu nhân, người xưa nay chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay cũng đến."Ngươi cũng đến rồi, thân thể đã khỏe hơn chưa?" Phó Trắc phi ân cần hỏi han.
Sở Phu nhân khoác váy lụa màu trầm, tuy dung nhan không xuất chúng giữa đám đông, nhưng khí chất lại thanh nhã hiếm thấy, nét cười nhàn nhạt trên môi vừa đủ độ, đang chuyện trò cùng Bạch Nhu nhân.
Nói là chuyện trò, thực ra cũng chỉ có Bạch Nhu nhân ríu rít hỏi chuyện, nàng ấy chỉ lịch sự đáp lời, không vì thân phận thấp kém của đối phương mà khinh thường, cũng không vì Bạch thị đang được sủng ái mà tỏ ý lấy lòng.
Tóm lại, khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Nghe hỏi, nàng ấy chậm rãi đứng dậy hành lễ:
"Đã đỡ nhiều rồi."
"Vậy thì tốt, sau này cũng nên ra ngoài nhiều hơn một chút. Một mình ngươi ở Phục Linh viện, cũng cô quạnh lắm."
"Vâng.
"Cố Thanh Chiêu bình thản liếc nàng ấy một cái, nhưng trong ký ức kiếp trước lại hoàn toàn không có hình bóng người này. Rõ ràng nàng ấy vào phủ từ sớm, dù không được sủng ái, nhưng cũng mang danh Phu nhân. Sau này Đoan Vương đăng cơ, dù gì cũng phải được phong bậc Tiệp dư trở lên. Thế mà ở hậu cung đời trước, nàng lại chưa từng nghe nói có vị phi tần họ Sở nào… Không lẽ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì?"Cố Nhu nhân đang ngẩn ngơ nghĩ gì vậy?"
Không biết từ lúc nào, Giang Vân ở đối diện đã lên tiếng, ánh mắt lướt qua nàng.
"Nghe nói mấy ngày trước, điện hạ ghé đình Phù Cừ ngắm hoa, tình cờ gặp Cố Nhu nhân đó?"
Nàng ta cố tình nhấn mạnh hai chữ tình cờ, giọng lấp lửng đầy châm chọc:
"Chỉ tiếc là điện hạ hình như chẳng hề nhớ tới muội muội, muội muội sẽ không oán trách điện hạ chứ?
"Lời vừa dứt, ánh mắt quanh đình lập tức đổ dồn về phía Cố Thanh Chiêu. Nàng đã vào phủ bốn tháng, nhưng chưa từng được thị tẩm, ai mà chẳng coi đó là trò cười?"Lời của Giang Phu nhân thật lạ lùng. Ta chưa từng gặp điện hạ, đã trách gì được? Nếu theo lý ấy, thì Giang Phu nhân ngày ngày đàn khúc Trường Môn Phú, không phải là ngầm oán trách bị điện hạ bỏ rơi sao?
"Giang Vân tuy không thể sánh với Tề Trắc phi hay Bạch Nhu nhân về ân sủng, nhưng lại hay mượn thơ văn gợi chuyện, đàn những khúc nhạc sầu bi. Rõ ràng lòng ganh tỵ quá sâu, mà bản lĩnh lại không đủ. Một lời của Cố Thanh Chiêu đã khiến nàng ta cứng họng."Ngươi nói bậy gì đó?"
Giang Vân trừng mắt, vừa giận vừa hoảng.
"Chỉ là tiện miệng nói chơi thôi, Giang Phu nhân cần gì nổi nóng như vậy?"
Cố Thanh Chiêu nhẹ mỉm cười, thái độ thong dong.
"Ngươi…"
"Thôi được rồi, đừng cãi nữa. Chút nữa điện hạ tới mà thấy các ngươi ồn ào thì ra thể thống gì?"
Phó Trắc phi liếc mắt một cái, nói lạnh nhạt, "Tỷ muội với nhau, quý ở hòa khí, cần gì vì mấy chuyện nhỏ mà tranh cãi?"
"Vâng.
"Cố Thanh Chiêu cười đáp, nhưng trong lòng không hề phục. Vừa rồi Giang Vân đ.â. m chọc nàng, sao không thấy ai giảng hòa khí? Tề Trắc phi thấy rõ Phó thị đang che chở cho Giang Vân, liền mỉa mai:"Tỷ tỷ nói phải. Không chỉ tỷ muội phải hòa thuận, với điện hạ cũng nên thành tâm. Giang muội ngày ngày đàn Trường Môn Phú không hay chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!