Dung hoàng hậu cười lạnh không dứt:
"Chính bởi vì ta thân là hoàng hậu, lại phải mở to mắt mà nhìn nhi tử của mình khi lâm trọng bệnh còn phải chịu đả kích! Hằng nhi còn chưa mất, mà bọn họ đã nhịn không được muốn tranh đoạt ngôi Thái tử rồi!"
Trường Trị đế có phần thiếu kiên nhẫn:
"Trẫm không phải đã đáp ứng nàng rồi ư? Ngày sau nếu muốn giáng Hằng nhi làm vương, tất sẽ lập Cửu hoàng tử làm Thái tử. Trẫm đã nhân nhượng đến mức này, nàng còn muốn trẫm thế nào nữa? Dù Khắc vương cùng Quý phi có làm ra chuyện gì, cũng chẳng thể vượt qua nàng. Cớ gì nàng phải tới Tử Thần điện này, cùng trẫm tranh luận vô ích?"
Dung hoàng hậu giọng như băng tuyết, lạnh thấu lòng người:
"Vô ích ư? Bao nhiêu năm nay, bệ hạ sủng ái họ Triệu, chèn ép ta – chính cung hoàng hậu, ta chưa từng có nửa câu oán hận. Chính bởi vì ta từng bước nhường nhịn, bọn họ mới càng tiến từng bước ép sát. Nếu không phải bởi bọn họ, Hằng nhi sao đến nỗi bệnh nặng đến nay? Nay bệ hạ lại muốn ta an phận làm hoàng hậu, nhưng bệ hạ có từng cho ta một phần thể diện hay không?"
"Trẫm đã nói rồi, bệnh tình của Hằng nhi không phải do Quý phi hay người khác gây nên, sao nàng cứ không chịu tin?"
"Nếu bệ hạ chỉ nghe điều mình muốn nghe, ta có nói gì cũng vô ích. Bao nhiêu năm ta nhẫn nhịn cũng đã đủ rồi. Hôm nay ta cũng không ngại mà nói một lời rõ ràng: đời ta chỉ có một nhi tử, nếu trước khi Hằng nhi bị giáng vị mà có mệnh hệ gì, thì cho dù có phải liều cả tính mạng, ta cũng không để bọn họ sống yên ổn.
Ta nói được, tất làm được.
"Dứt lời, nàng không hành lễ, liền quay người rời đi. Trong Tử Thần điện, một mảnh tĩnh lặng. Đám cung nữ thái giám nín thở, sợ mình phát ra âm thanh quấy nhiễu long nhan. Trường Trị đế chau mày, không biết đang nghĩ điều gì. Một hồi lâu sau, ngài mới truyền tổng quản nội thị:"Truyền Đoan vương vào cung."
Lúc nhàn rỗi, Cố Thanh Chiêu lại bị Đan Thanh dụ dỗ đến ao sen.
"Chủ tử xem kìa, đầm sen này đẹp biết bao. Mới đầu thu, mà vẫn còn sen nở đấy." Đan Thanh cười tít mắt. "Ta có thể làm canh lá sen, cũng có thể làm hoa sen chiên giòn nữa."
Dân chúng Đại Ung vốn tao nhã, chuyện dùng hoa làm món ăn đã thành thói quen lâu đời.
"Tỷ là tham ăn thì có. Vừa nãy còn bảo là đến thưởng hoa, giờ thì rõ là muốn hủy hoa cho no bụng thôi." Phỉ Tử cười nghiêng ngả.
"Đã đến rồi thì hái đi, tùy ý hái mấy đóa cũng được.
"Ngoài món ăn của vương phi, hậu viện vương phủ đều dùng chung một bếp. Dù nàng cũng hay dặn dò làm chút món lạ, nhưng ăn lâu lại thấy nhạt nhẽo. Mải mê hái hoa, bọn họ chẳng hề hay biết sau sơn giả bên cạnh đình Phù Cừ, có người chậm rãi bước ra."Là ai kia?"
Giờ này mới sáng sớm, sương khói lãng đãng.
Ven hồ liễu xanh như khói, theo gió mà lay động. Giữa liễu và hồ, sen biếc nối tầng tầng lớp lớp, mơ hồ mềm mại.
Giữa sắc xanh ngập tràn ấy, thấp thoáng y phục màu đào phấn.
Nữ tử kia đứng dưới tán liễu bên hồ, hơi nghiêng người hái một đóa hoa sen. Khóe môi, đuôi mày đều là ý cười. Trời ban nhan sắc, đến làn tóc mai bên tai cũng được gió sớm nhẹ hôn.
Chỉ một nụ cười, một ánh mắt thôi, cũng khiến lòng người xao động, xua tan u sầu.
Đoan vương tự nhận sống bấy nhiêu năm, mỹ nhân thế nào chẳng gặp qua.
Thế mà nàng chỉ đứng đó, khẽ cười một cái – dẫu chẳng phải cười với hắn – cũng đủ khiến tim hắn khẽ run.
"Điện hạ, hình như là Cố nhu nhân."
"Cố nhu nhân?"
Ngô Anh nói:
"Vị này chính là người cùng Giang phu nhân và Ngô nhu nhân nhập phủ bốn tháng trước. Nay cả hậu viện, chỉ có người này là điện hạ chưa từng ghé thăm.
"Đoan vương như sực tỉnh. Chả trách hắn cứ thấy hình như quên ai đó trong hậu viện, mãi không nhớ ra. Dù nhà họ Cố không hiển quý, nhưng Cố Huyền làm quan lục phẩm, cũng coi là thanh liêm chính trực. Không biết người ngoài có nghĩ rằng hắn bất mãn với họ Cố, bất mãn với Cố nhu nhân hay không. Từ nhỏ lớn lên trong cung, hắn biết rõ bọn hạ nhân thường khinh rẻ những phi tần không được sủng ái. Càng nghĩ, hắn càng thấy áy náy. Nàng nhập phủ lâu thế rồi, mà hắn chưa từng đến thăm, nàng hẳn là uất ức không ít. Ngô Anh nhìn ra tâm tư của hắn, thử hỏi: Vịt Bay Lạc Bầy"Điện hạ có cần thuộc hạ…
"Đoan vương vội đưa tay ra hiệu im lặng. Hắn ung dung bước đến. Nói là ung dung, thực ra hắn cũng không tự chủ mà bước khẽ, sợ làm nàng giật mình. Nhưng Cố Thanh Chiêu đâu phải người tầm thường, vừa liếc mắt đã phát hiện. Nàng lập tức giật mình, tay hái hoa run lên hai lượt. Không kịp hái nữa, vội vàng hành lễ:"Điện hạ vạn phúc."
Tàng Vân chắp tay sau lưng, nhẹ giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!