Chương 11: Giết gà doạ khỉ

"Vương phi nói rất phải." Phó trắc phi cười cợt không thật.

"Chỉ là quy củ trong nội viện, nên thả hay nên siết, không phải chuyện một lời hai lời là có thể định đoạt. Vương phi xưa nay chưa từng quản lý vương phủ, e rằng chưa biết được trong đó có bao nhiêu điều cần cân nhắc.

"Lời này chẳng phải là chê nàng ta chỉ biết nói suông, không biết hành sự hay sao? Vương phi tức đến nghiến răng."Đã là Phó muội được trao trọng trách, thì việc trong phủ nên chu toàn mọi bề, đừng đùn đẩy trách nhiệm."

Nàng ta chau mày nói xong, ánh mắt liền quét qua đám người mới vào phủ.

"Ai là Ngô nhu nhân?"

Nghe vậy, Ngô nhu nhân khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ: "Vương phi vạn phúc."

Vương phi liền lạnh lùng đánh giá vài lượt: "Hôm nay mới vào phủ, có phải đường xa mệt nhọc?"

Không hiểu vì sao lại hỏi vậy, Ngô nhu nhân thoáng ngẩn người, sau mới lắc đầu: "Trên đường đi xe ngựa, thân thể không có gì mệt nhọc."

"Đã không mệt, cớ sao đến thỉnh an lại chậm trễ, thái độ lười nhác?" Vương phi nâng cao thanh âm, ánh mắt lạnh đi vài phần, khiến lòng Ngô nhu nhân bất giác run rẩy.

"Thỉnh Vương phi trách phạt!"

Ngô nhu nhân vội cúi đầu,

"Hồi bẩm Vương phi, là Khổng cô cô bên cạnh người đến truyền lời, bảo đúng giờ Dậu đến thỉnh an. Thiếp thân nào dám chậm trễ?"

Nàng đến từ giờ Dậu khắc hai, sớm hơn hai khắc đồng hồ, so với hai vị trắc phi còn đến sớm hơn. Rõ ràng Vương phi không muốn đắc tội hai vị trắc phi, liền đem nàng ra làm vật hy sinh.

"Bổn cung thấy ngươi rất không phục?"

Vương phi cười lạnh, giọng đầy uy hiếp:

"Bất luận là người mới hay cũ, đều được truyền tin đúng giờ Dậu. Kẻ khác đến sớm hơn ngươi rất nhiều, vì sao người ta đến được mà ngươi thì không? Hay là ngươi tưởng rằng bổn cung không quản hậu viện nữa thì chẳng ai trị được ngươi?"

"Không… thiếp thân không dám! Vương phi dạy rất đúng, là thiếp thân lười nhác, xin Vương phi trách phạt." Ngô nhu nhân mặt mày trắng bệch, kinh sợ vô cùng.

"Nể mặt ngươi là người mới nhập phủ, lại là lần đầu phạm lỗi, bổn cung tạm tha lần này. Về sau nhất định phải lưu tâm hơn."

"Dạ, thiếp thân đã hiểu."

Ngô nhu nhân mặt mày còn chưa kịp hồi sắc, vội vã lui về chỗ.

"Bạch nhu nhân, ngươi là người cũ trong phủ, lại ở cùng viện với nàng, cũng nên để tâm nhắc nhở nhiều hơn."

Bạch nhu nhân mỉm cười đứng dậy, hành lễ nhẹ nhàng: "Vâng, thiếp thân ghi nhớ.

"Màn thị uy lớn đến thế, quả thật khiến người trong viện đều phải dè chừng. Cố Thanh Chiêu thầm thở phào vì bản thân đã sớm cho Khổng cô cô ít lợi lộc, bằng không hôm nay e cũng khó tránh một trận trách mắng."Phải rồi, thân thể Sở muội đã khá lên chưa?"

Vương phi lại mở miệng hỏi.

"Nàng vốn thể nhược, tháng Hai lại tái phát bệnh cũ. Dù y quan nói đã chuyển biến tốt, nhưng cũng cần thêm ít ngày điều dưỡng." Phó trắc phi đáp.

"Đã đỡ hơn là tốt."

Vương phi gật đầu, dặn dò Khổng cô cô, "Chốc nữa thay bổn cung đến thăm Sở phu nhân một chuyến."

"Vương phi thật là nhân hậu." Bạch nhu nhân liền lên tiếng tán dương: "Có Vương phi và Phó tỷ tỷ như vậy quan tâm, Sở tỷ tỷ không mấy hôm nữa ắt sẽ bình phục."

"Được rồi, bổn cung cũng mỏi mệt, các ngươi ai về viện nấy đi.

"Lần đầu thỉnh an, coi như kết thúc. Trên đường hồi viện, không tránh khỏi đi chung với Tề trắc phi. Vịt Bay Lạc Bầy Nàng ta khẽ cười khinh miệt:"Ngươi thấy rồi chứ, chính viện bày trí thật là quê mùa tầm thường không chịu nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!