Chương 38: Công Bố Vị Trí Ra Mắt

Sau khi tập hợp đông đủ, bọn họ lại tiếp tục hành trình leo núi.

Nhóm Giản Tinh Tuế đã biết thứ hạng của mình, hơn nữa chặng trước leo đã mệt lắm rồi nên đoạn sau bọn họ vốn định bò lên đỉnh.

Nhưng leo núi đúng là chuyên gia bào mòn thể lực, đặc biệt là trong đêm hôm khoắt nên ai cũng đói, đói tới cồn cào chỉ muốn nhấm nháp gì đó.

Khi ngang qua sạp hàng ven đường, bọn họ thấy có một bác bán bánh rán cuộn hành tây.

Đói meo đói mốc nên chẳng có ai kén cá chọn canh, Giản Tinh Tuế hỏi: "Ăn không?"

Thẩm Tinh Thần mãnh liệt gật đầu: "Ăn!"

Nhưng rất nhanh lại có vấn đề, không ai trong bọn họ mang tiền theo.

Bác bán hàng ngồi trên ghế không hề thương xót nhìn bọn họ, không có ý định cho khất nợ gì hết.

Giản Tinh Tuế liếc mắt phát hiện không xa có một chiếc lều, hình như ai đó đang dùng bữa.

Ninh Trạch nói: "Là nhóm anh Phó."

Thẩm Tinh Thần sáng mắt, vội chạy qua: "Anh Phó, cô Đồ Nhã!"

Nhóm đạo sư đều đi cáp treo lên, giờ đang nhàn nhã ăn sáng.

So sánh với thí sinh đang hồng hộc leo núi thì đúng là chỉ có thể hô to Tư bản chủ nghĩa chết tiệt!.

Giản Tinh Tuế và Ninh Trạch cùng nhau đi qua, từ đằng xa đã nghe thấy Thẩm Tinh Thần khóc lóc xin ăn: "Cho bọn em ăn với, em đói lắm rồi!"

Đồ Nhã ngượng ngùng cười cười: "Tinh Thần à, tuy rằng chị cũng rất muốn cùng mọi người ăn nhưng tổ chương trình không cho phép mất rồi.

Mọi người phải tự thân tự sức đổi lấy đồ ăn.

Không phải em còn có tinh đậu sao, có thể dùng tinh đậu mua này.

Một tinh đậu một đồng nha."

Bây giờ bọn họ mới nhớ ra bản thân chưa dùng tới tinh đậu của mình.

Nhưng xui xẻo là Thẩm Tinh Thần từ trước tới nay chưa bao giờ biết tiết kiệm.

Trong trò chơi lần trước hắn đã bỏ tiền mua súng bắn nước, sau đó còn đổi ti tỉ thứ khác, từ lâu đã tiêu sạch tinh đậu của mình rồi.

Ninh Trạch đem số tinh đầu mà mình còn gom lại.

Giản Tinh Tuế nói: "Tôi còn một chút, để tôi mua cho."

Cậu còn 30 tinh đậu, nhưng lại không nghĩ tới là đồ ăn trên núi vô cùng đắt đỏ.

Bác gái giơ tay ra giá: "Bánh cuốn thêm thịt 20 đồng một cái."

Nếu không thêm thịt thì bánh này chỉ có hành tây thôi.

Mọi người không phải ăn hương ăn hoa nên ai cũng muốn ăn thịt.

Ninh Trạch và Thẩm Tinh Thần miễn cưỡng gom được 10 tinh đậu, mua hai cái bánh cuốn rau nhưng chỗ này vẫn chẳng đủ cho ba thanh niên ăn.

Thẩm Tinh Thần nhìn một bàn bữa sáng của nhóm đạo sư không xa mà nước miếng thiếu chút chảy ra từ khóe mắt.

Giản Tinh Tuế định khuyên hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!