Chương 39: (Vô Đề)

Lời này là lời nói thật, từ nhỏ đến lớn, Lạc Phàm hầu như chưa từng chụp bức ảnh nào. Vì thế, kế hoạch ngồi bên người thương cùng lật xem album thuở nhỏ của Chử Thiếu Phong tuyên bố ngâm nước nóng. Hắn nhìn quanh căn nhà nhỏ hẹp, vô pháp tưởng tượng cảnh ngày ấy cả gia đình Lạc Phàm làm sao có thể cùng sống trong này.

Tuy đã sớm biết gia cảnh Lạc Phàm không tốt, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới lại đến mức này.

Ngay cả chuyện Lạc Phàm có một người mẹ bị điên, hắn cũng là đến tận đời này mới biết được.

Cho nên, dường như tất cả đột nhiên đều có lời lý giải, vì sao kiếp trước Lạc Phàm lại lựa chọn rời đi hắn.

Đau đớn nổi lên trong lòng, Chử Thiếu Phong càng nghĩ càng hối hận, vì cái gì chính mình một hai phải lãng phí bảy năm mới vội vàng chạy đi vãn hồi chứ.

Hắn đi tới, ôm người vào trong ngực, đặt cằm lên vai Lạc Phàm, chậm rãi nói: "Sau này chúng ta sẽ chụp thật nhiều, từ ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi... Đến một trăm tuổi."

Bạch đầu giai lão, lời hứa hẹn tốt đẹp nhất cũng không ngoài điều đó.

Giường mới mua, nằm vẫn khá thoải mái, nhưng nếu hai người đàn ông cùng ngủ thì vẫn có chút chen chúc. Lạc Phàm nghĩ nghĩ, Bội Bội sau này vẫn còn về thăm quê, vì vậy kiên quyết không cho phép Chử Thiếu Phong xằng bậy.

Ban đêm, Chử Thiếu Phong chỉ có thể ôm Lạc Phàm, lại không thể đụng vào, thật sự là một màn tra tấm ngược thân ngược tâm.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Lạc Phàm "Ừm" một tiếng, mở to mắt nhìn Chử Thiếu Phong, hỏi: "Anh không ngủ được sao?"

Chử Thiếu Phong hôn hôn khóe miệng y, trong lời nói bốc lên oán khí ngùn ngụt, "Như vậy có thể ngủ được sao?"

Nghe vậy, trong bóng đêm Lạc Phàm cười cười, hiểu rồi.

Chử Thiếu Phong ngẩn người, duỗi tay véo nhẹ thịt mềm bên hông y, nói: "Nếu không em nói chuyện với tôi đi, nghe giọng em có lẽ tôi có thể ngủ được."

"Nói cái gì?" Giọng Lạc Phàm thật nhẹ, lại pha chút lười biếng.

Chử Thiếu Phong lại chỉ nói một câu, "Tùy ý."

Nói cái gì đây? Kỳ thật trong lòng Lạc Phàm có rất nhiều điều muốn nói với Chử Thiếu Phong, hối hận chuyện kiếp trước, cùng bảy năm kiếp này họ bỏ qua nhau. Nhưng lời nói lên đến miệng lại không thoát ra được.

Bên tai là tiếng thở nhè nhẹ của Chử Thiếu, nghe vào tai Lạc Phàm lại là giai điệu tuyệt vời nhất. Y do dự một chút, nói: "Có vài chuyện vẫn luôn không có cơ hội nói cho anh.... Kỳ thật, tiền của bá mẫu, em đã sớm trả lại." 

Nhiều năm như vậy, y vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.

Nghĩ nghĩ, y vẫn quyết định thẳng thắn với Chử Thiếu Phong: "Em không nhận số tiền kia, vốn nghĩ chỉ cần trả lại tiền thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ trở lại quỹ đạo, không ngờ...."

Y nói đến đó, cười cười có chút bất đắc dĩ.

Chử Thiếu Phong nhìn Lạc Phàm miễn cưỡng tỏ ra thoải mái, tâm như bị vò nắn phát đau. Hắn hiểu ý Lạc Phàm, hắn cũng biết Lạc Phàm không hề trách mình, nhưng nếu lúc ấy hắn có thể buông xuống hận ý từ kiếp trước, bình tĩnh nghe Lạc Phàm giải thích, người ấy cũng sẽ không bị tra tấn đến mức sinh bệnh.

Một Lạc Phàm không nhận ra ai, không ai có thể tới gần, không có sinh khí, phảng phất chỉ như một con búp bê, một Lạc Phàm như vậy hắn vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.

Theo bản năng ôm chặt người vào lòng, hắn lẩm bẩm nói: "Tôi lúc trước lẽ ra phải nghe em giải thích..."

Giải thích sao? Chính là Chử Thiếu Phong cũng không có làm sai, Lạc Phàm thực sự không có lý do gì để trách cứ hắn. Nói sao thì nói, đối mặt với người kiếp trước đã phản bội mình, hại chết mình, lại có thể nhịn xuống không giết người đó mà chỉ lựa chọn chia tay, quả thực đã là tận tình tận nghĩa. 

Y cùng Chử Thiếu Phong, rõ ràng đã chết, lại cùng trọng sinh, thật giống như ông trời đang đùa bỡn họ. Một người muốn chuộc tội, một người vì trả thù, đến nỗi cuối cùng chỉ ba chữ "Tôi yêu em / Em yêu anh" cũng trở thành xa xỉ.

Lạc Phàm rất sợ một ngày y và Chử Thiếu Phong sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Tựa hồ cảm nhận  được người trong ngực trở nên bất an, Chử Thiếu Phong không nói thêm nữa, chỉ càng thêm ôm chặt lấy y, "Ngủ đi."

Bàn tay hắn ấm áp vuốt ve cổ tay Lạc Phàm, xoa xoa vết sẹo dữ tợn, âm thầm tự hứa, chuyện như vậy không bao giờ được phép phát sinh lần nữa.

Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không biết, Lạc Phàm trọng sinh, không phải kiếp trước bình an hỉ nhạc qua cả đời, mà là bởi vì vết sẹo trên cổ tay này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!