Chương 36: (Vô Đề)

Hứa Úy biết Chử Thiếu Phong sớm hay muộn cũng sẽ tìm đến mình, nhưng anh ta không hề nghĩ tới hắn lại đến với sự phẫn nộ như vậy.

Không phải chỉ là một Lạc Phàm thôi sao?

Đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa ý thức được, Lạc Phàm trong lòng Chử Thiếu Phong có bao nhiêu quan trọng.

Cho nên khi đột nhiên không kịp phòng bị ăn một cú từ Chử Thiếu Phong, anh ta khiếp sợ ngã trên mặt đất, sờ sờ khóe miệng chảy máu, muốn đứng dậy, kết quả lại nhận thêm một quyền nữa.

Chử Thiếu Phong cúi người, nắm lấy cổ áo anh ta tàn nhẫn hỏi: "Cậu đã nói gì với Lạc Phàm?"

Hứa Úy nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lẽo trong đôi con ngươi làm anh ta run rẩy. Không phải chỉ là một Lạc Phàm sao? Anh ta thống khổ nhắm mắt lại, không thể ức chế nhớ đến thời niên thiếu, một Chử Thiếu Phong đối với anh ta luôn che chở có thừa, cùng với người đàn ông biểu tình lạnh nhạt trước mắt như hai người khác nhau. 

Anh ta chua xót cười: "Tôi có thể nói gì với cậu ta?"

Chử Thiếu Phong lại không có thời gian nói chuyện khách khí với anh ta. Ông nội qua đời, Lạc Phàm rời đi, tất cả dồn dập đến chèn ép hắn muốn hỏng mất. Hắn biết Hứa Úy muốn gì, anh ta càng muốn, hắn càng phải đập nát cho anh ta xem.

"Hợp tác giữa Chử thị và Hứa gia, dừng lại ở đây."

Hắn lạnh lùng tuyên án tử hình cho Hứa Úy, sau đó buông tay đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.

Trong đôi con ngươi kia không bao giờ còn chút ái mộ nào như năm đó nữa.

Hứa Úy nghe Chử Thiếu Phong nói, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lắc lắc đầu, sau đó vươn tay níu lấy ống quần hắn, năn nỉ nói: "Thiếu Phong, anh nghe em giải thích, em thực sự không nói gì với Lạc Phàm cả......"

Hứa gia mấy năm gần đây kinh doanh không tốt, vốn là nhờ quan hệ hợp tác với Chử thị mà chống đỡ qua được. Hứa Úy lần này về nước, cho rằng có thể đối với Chử Thiếu Phong vung tay sai bảo, ai ngờ lại hại Hứa gia mất đi cọng rơm cứu mạng này.

Anh ta ở Hứa gia không phải con chính thất, từ nhỏ ở trước mặt gia chủ chưa từng được coi trọng, vốn định nương cơ hội này biểu hiện thật tốt lấy thời cơ lật mình, kết quả lại biến khéo thành vụng.

Chử Thiếu Phong nghe anh ta cầu xin, biểu tình trên mặt lại không hề tay đổi, chỉ là tiếp tục lạnh lùng nói: "Hứa Úy, tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu hết lần này đến lần khác động vào điểm mấu chốt của tôi."

Vừa nói hắn vừa bước lùi lại, tránh khỏi níu kéo của Hứa Úy.

Chử Thiếu Phong lại nói: "Nếu sau này cậu lại đến tìm Lạc Phàm gây chuyện, lúc đó sẽ không chỉ là hai cú đấm đơn giản như vậy."

Dứt lời, hắn nhấc chân liền đi, không thèm quan tâm Hứa Úy ở phía sau.

Hứa Úy suy sụp ngồi trên đất, khóc đến khản cả tiếng. Lúc này anh ta mới biết được, người đàn ông này một khi để lộ bộ mặt tàn nhẫn là có bao nhiêu đáng sợ.

Chử Thiếu Phong rời đi, lập tức cho người đi khắp nơi tìm kiếm Lạc Phàm. Hắn sốt ruột gọi điện thoại cho Lạc Phàm, nhưng tất cả đều là đá trầm đáy bể, điện thoại cứ tút tút mà không ai tiếp. Hắn bực bội quăng mạnh điện thoại, xoa xoa ấn đường, đầu đau lợi hại.

Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội trở về trấn nhỏ quê nhà, ngày đó tuyết bắt đầu rơi, hai người bị đông lạnh run lẩy bẩy. Nhà ở quê đã được sửa sang lại, ngày thường mỗi tháng đều sẽ có người định kỳ đến quét tước, cho nên cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, hai anh em lau bàn ghế, rửa sạch nồi chén gáo bồn, sau đó bắt đầu nổi lửa nấu cơm.

Phòng ở không lớn, một phòng khách một phòng ngủ đơn giản. Khi còn nhỏ, Lạc Phàm một nhà năm người chen chúc trong phòng này, em gái ngủ cùng bà ngoại và mẹ, còn y cùng ông ngoại ngủ trên sàn phòng khách. Nghĩ đến mấy chuyện trước đây, Lạc Phàm cười cười, cười một lúc trước mắt đã trở nên mơ hồ.

Căn nhà đông người chen chúc nhau khi xưa, không biết từ khi nào chỉ còn lại y cùng Lạc Bội Bội.

Thời điểm ăn cơm chiều, Bội Bội uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ nói: "Ca, còn nhớ rõ trước kia không? Anh đưa em đi học, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã dậy nấu cơm, chăm sóc cả gia đình......"

"Còn phải giúp em làm bài tập." Lạc Phàm trên mặt hiện ra ý cười. "Em không chê ca ca lúc này đã thành đồ vô dụng là tốt rồi."

"Sao lại như vậy được." Lạc Bội Bội cũng cười cười, cô khẽ đưa tai cài tóc ra sau tai, thấp giọng nói: "Kỳ thật khi còn nhỏ em cũng từng oán trách, vì cái gì nhà chúng ta lại nghèo như vậy, có một người mẹ bị điên, một người cha không có trách nhiệm, cùng hai ông bà tuổi đã cao......"

Nói, cô lại tự rót thêm một chén.

"Bội Bội, em uống nhiều rồi." Lạc Phàm lại đè lại tay cô.

"Uống nhiều quá sao?" Lạc Bội Bội lắc lắc đầu, cười nói: "Lúc ấy, em luôn cảm thấy, mặc kệ bản thân đã nỗ lực thế nào cũng không thể giống như người khác, mặc quần áo đẹp, có sinh hoạt bình thường. Mọi người trong nhà đều là trói buộc của em. Thậm chí khi cùng bạn học đi ăn cơm, nhìn thấy ca đang làm việc ở tiệm cơm, em cũng không dám nói với người ta đây là ca ca mình."

Trên bàn cơm nhất thời có chút trầm mặc, Lạc Phàm trầm ngâm nói: "Cho nên khi tốt nghiệp xong, em không nói một tiếng đã bỏ đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!