Lạc Phàm còn nhớ rõ lần cuối cùng y nhìn thấy Chử Thiếu Phong khi ý thức còn thanh tỉnh là trên TV, y nhìn Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy thân mật đứng cùng một chỗ, trái tim giống như bị thứ gì hung hăng đạp xuống, hết thảy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngay sau đó y nhận được điện thoại báo tin mẹ y qua đời.
Thật giống như người xui xẻo ngay cả uống nước cũng bị giắt răng, chuyện xấu cứ luôn kéo nhau mà đến.
Mấy ngày này không biết thế nào mà qua, y bận rộn xử lý hậu sự của mẹ, vài đêm thức trắng. Ngày đưa tang, y canh giữ trước linh đường một đêm, khóc đến cả người không còn sức lực. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu mất đi ý thức, từ đó về sau... y cũng chưa gặp lại Chử Thiếu Phong.
Bây giờ mở mắt ra, nhìn Chử Thiếu Phong trước mặt tỏ vẻ quan tâm, Lạc Phàm ngẩn người, thực sự không rõ vì sao Chử Thiếu Phong lại nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực như vậy.
Y hữu khí vô lực ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cơ thể rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn mở miệng nói vài câu cũng hao hết cả sinh lực.
Y há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, Chử Thiếu Phong đã khẩn trương nắm lấy tay y mà hỏi: "Em có thấy chỗ nào không khỏe không?"
Lạc Phàm ngẩn người, y lúc này chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: "Nước......"
Chử Thiếu Phong nghe được vội vàng đi rót một ly nước, đưa đến bên miệng Lạc Phàm.
Nước ấm khiến Lạc Phàm cảm thấy tốt lên nhiều lắm. Y nâng mắt nhìn về phía Chử Thiếu Phong, tinh thần còn có chút hoảng hốt. Y thực sự không hiểu vì sao mình vừa mở mắt ra lại thấy bản thân ở chỗ Chử Thiếu Phong, mà hắn lại có thái độ ân cần đến kỳ lạ như vậy.
Y có chút không quen với ôn nhu này của Chử Thiếu Phong, tay còn đang bị hắn gắt gao nắm chặt, y không được tự nhiên muốn rút tay ra, lại nghe thấy Chử Thiếu Phong khẽ khàng hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Phàm nhìn kỹ, phát hiện bàn tay hắn còn đang quấn một lớp băng gạc, đã có vài tia máu thấm qua.
Là bị thương?
Trong lòng Lạc Phàm run lên một chút, vết thương này từ đâu mà có? Y lúc này vô cùng sốt ruột muốn hỏi Chử Thiếu Phong, nhưng lời đã đến bên môi lại không thể thoát ra được.
Y có tư cách gì hỏi hắn, có tư cách gì quan tâm hắn nữa đâu?
Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh Chử Thiếu Phong cùng Hứa Úy thân mật, tay y cứng đờ, trái tim cũng trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.
Lạc Phàm cười khổ, y hẳn là không nên tự làm bản thân mất mặt nữa, ít nhất cũng không nên tự mình đa tình.
Lúc này Chử Thiếu Phong còn chưa phát hiện Lạc Phàm có chỗ khác thường, thấy y đã tỉnh táo, cũng hạ sốt rồi, hắn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù Lạc Phàm lại cự tuyệt hắn tiếp cận, hắn cũng không cảm thấy có cái gì. Chậm rãi buông tay, Chử Thiếu Phong cười cười, không lại miễn cưỡng Lạc Phàm.
Lại đến buổi tối, Chử Thiếu Phong như thường ngày tự tay chăm Lạc Phàm ăn cơm. Hắn cầm bát, dùng thìa múc một ngụm cơm, cẩn thận thổi nguội mới đưa tới bên miệng Lạc Phàm, động tác tinh tế lại săn sóc.
Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong hành động tự nhiên thuần thục, vẻ mặt kinh ngạc.
Y thất thần mở miệng, chậm chạp nhai, ngay lúc đó lại nghe được Chử Thiếu Phong nói: "Em mấy ngày nay sinh bệnh không ăn được bao nhiêu, hôm nay cố gắng ăn nhiều một chút."
Lời nói ra đi kèm một muỗng cơm được đưa tới.
Nhưng lần này Lạc Phàm như thế nào cũng không chịu ăn.
Chử Thiếu Phong liền nhẹ giọng dỗ dành, ngữ khí ôn nhu kiên nhẫn kia ngay cả đời trước Lạc Phàm cũng chưa gặp qua.
Lạc Phàm bị dọa, khó khăn nâng tay giữ lại tay hắn, run rẩy nói: "Chử...... Chử Thiếu Phong...... Anh không cần như vậy, tôi có thể tự làm......"
Dứt lời, giành lấy bát trong tay Chử Thiếu Phong, vội vàng xúc một miếng cơm, miệng căng phình, hạt cơm dính vào khóe miệng cũng không phát hiện. Y ăn ngấu nghiến, thật ra y lúc này cũng rất đói, vừa ăn còn vừa giương mắt nhìn Chử Thiếu Phong, sợ cái người trước mặt này lại giở chứng muốn bón cho mình nữa.
Y không biết Chử Thiếu Phong đang phát điên cái gì, làm gì đột nhiên dịu dàng với y như vậy?
Ôn nhu cả đời này của hắn, không phải đều dành cả cho Hứa Úy hay sao?
Nghĩ, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại, y rũ mắt, lại không có phát hiện Chử Thiếu Phong nâng tay giúp y lấy đi hạt cơm dính trên mép. Đột nhiên cảm giác được bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, Lạc Phàm giật bắn mình, lâu lắm rồi không thân thiết, cơ thể y trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Y nhìn thấy Chử Thiếu Phong cúi xuống gần, hôn hôn khóe miệng y, sau đó cười nói: "Lạc Phàm, em có phải đã khỏe lên rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!