Chử Thiếu Phong vô cùng bất ngờ, tay hắn ôm Lạc Phàm cứng đờ, duỗi tay ấn trên vai Lạc Phàm, nhìn đôi mắt mờ mịt của y, đột nhiên lớn giọng quát: "Ai nói với em hắn là bị em hại chết?"
Lạc Phàm bị âm lượng đột nhiên đề cao dọa đến, co rúm lại, ngay sau đó vung tay đẩy ra Chử Thiếu Phong. Chử Thiếu Phong lại bắt lấy tay y không cho giãy giụa, trên mặt thần sắc kinh nghi bất định.
Lạc Phàm cho rằng Chử Thiếu Phong đang trách y, run rẩy vùi đầu giữa hai chân, không dám ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong, không ngừng nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi...... Là tôi hại chết anh ấy......"
Trong lời nói nồng đậm tự trách cùng bất lực, Chử Thiếu Phong nghe mà cảm thấy ngực phát đau. Hắn không dám lại ép hỏi Lạc Phàm, thả chậm ngữ khí, ôn thanh trấn an: "Hắn không hề trách em."
Dưới nỗ lực trấn an của Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm cũng dần dần yên tĩnh lại. Y bất an lôi kéo tay Chử Thiếu Phong, đặt lên lồng ngực nơi trái tim còn đang yếu ớt đập, ánh mắt cực nóng nói với hắn: "Giết tôi được không?" (*)
Thanh âm dường như mang theo mê hoặc.
Chử Thiếu Phong đột nhiên thu hồi tay, hắn đứng dậy, bàn tay bị Lạc Phàm nắm nóng đến phát bỏng. Hắn cảm thấy lúc này không thể tiếp tục ngồi đây nữa, xoay người vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Phàm nhìn lòng bàn tay vắng vẻ, cũng không có để ý Chử Thiếu Phong rời đi, chỉ là quay người lại, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Có một con chim bay qua, ngừng ở khung cửa, Lạc Phàm cười cười, đứng dậy xuống giường.
Chử Thiếu Phong cơ hồ chạy trốn khỏi phòng bệnh, Lạc Bội Bội hỏi hắn Lạc Phàm thế nào, hắn lắc đầu không nói gì thêm, cả người vô lực dựa trên tường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cả thanh âm bên tai tất đều đã trở nên mơ hồ không rõ, hắn chỉ nghe thấy Lạc Phàm đang nói với hắn, giết y được không?
Tay Chử Thiếu Phong run rẩy đến lợi hại.
Trái tim hắn đã sớm bị Lạc Phàm dùng dao từng nhát lăng trì, đau đến kêu không ra tiếng.
Trong đầu là hình ảnh Lạc Phàm kiếp trước nhẫn tâm rời đi hắn, cùng Lạc Phàm đời này tinh thần thất thường luân phiên xuất hiện. Hắn không biết Lạc Phàm vì sao lại cảm thấy y đã hại chết chính mình, chẳng lẽ nói..... Không để hắn tiếp tục suy nghĩ, từ bên trong phòng bệnh truyền ra tiếng thét chói tai của Lạc Bội Bội, khiến hắn đột nhiên phục hồi tinh thần.
Lạc Phàm? Là Lạc Phàm đã xảy ra chuyện sao?
Hắn vội vã trở lại phòng bệnh, đi vào, hình ảnh trước mắt làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán. Cửa sổ hòng bệnh mở rộng, Lạc Phàm lúc này đang ngồi trên khung cửa sổ, xoay người nhìn ra ngoài.
Cửa sổ tuy rằng có lắp lưới phòng trộm, nhưng Lạc Bội Bội thấy Lạc Phàm bò được lên vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt. Cô vội vàng kêu Lạc Phàm mau mau xuống dưới, y lại nhíu mày nói: "Em dọa chạy chim nhỏ."
Lạc Bội Bội lúc này làm sao còn tâm trạng lo lắng cái gì chim nhỏ, sốt ruột cẩn thận tiến lên muốn kéo Lạc Phàm xuống. Lạc Phàm kêu sợ hãi một tiếng, bị Lạc Bội Bội lôi kéo tay, cơ thể nghiêng về phía trước, cứ như vậy hai anh em chắc chắn sẽ lập tức cùng nhau té lăn trên đất.
Chử Thiếu Phong tay mắt lanh lẹ mà lao qua, ôm chặt Lạc Phàm, bảo hộ y kỹ càng trong lòng ngực. Trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, lại vẫn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, ôm người đến trên giường.
Lúc này Lạc Phàm cảm xúc thực không ổn định, y run rẩy ôm đầu, không ngừng thét chói tai. Cái ôm của Chử Thiếu Phong y rất là kháng cự, y muốn chạy trốn, nhưng Chử Thiếu Phong lại ôm thật sự chặt. Y trốn không thoát, lại không chỗ phát tiết, liền cúi đầu, há miệng cắn lên vai Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong đau đến kêu rên một tiếng, lại như cũ không chịu buông tay, ngược lại liên tục hôn nhẹ lên tóc Lạc Phàm, cẩn thận trấn an. Giằng co đến khi Lạc Phàm mệt không còn sức lực, trong lòng ngực hắn nhắm mắt ngủ, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Phàm, lẩm bẩm: "Mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, là tốt là xấu, em vẫn là Lạc Phàm của tôi."
Lạc Phàm trong cơn mộng dường như nghe được lời hắn nói, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy.
Lúc sau, Chử Thiếu Phong cùng Lạc Bội Bội ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang, hắn nhìn Lạc Bội Bội, có quá nhiều quá nhiều sự tình muốn hỏi, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lạc Bội Bội mệt mỏi ngồi trên ghé dài, chậm rãi nói: "...... Mẹ tôi có bệnh tâm thần, thời điểm bà chết là đang phát bệnh, thừa dịp hộ sĩ không chú ý, chạy lên sân thượng không khóa cửa, nhảy xuống bỏ lại chúng tôi."
Một người chết, nói chuyện này ra với người khác thường thường chỉ là ngắn gọn mấy câu. Lạc Bội Bội nói đến bình tĩnh, nhưng thống khổ cùng tuyệt vọng trong mắt lại làm người khác nhìn ra được, nội tâm cô lúc này không hề bình tĩnh.
"Anh cũng thấy rồi, ca ca bởi vì chuyện mẹ đã chết, bị kích thích đến mức tinh thần theo đó thất thường." Lạc Bội Bội cười khổ, nhịn không được tự mình hoài nghi nói: "Có đôi khi tôi nhịn không được cảm thấy, có phải hay không tô cũng giống mẹ, giống ca ca, kỳ thật cũng có bệnh?"
Chử Thiếu Phong không biết nên an ủi cô thế nào, hắn đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Lạc Phàm đang an tĩnh ngủ trên giường thật lâu, trong lòng bứt rứt đau đớn.
Nếu...... Nếu hắn sớm một chút nhìn ra Lạc Phàm không thích hợp, sớm một chút nhận rõ nội tâm chính mình, không có bị hận ý kiếp trước ràng buộc mà hết lần này đến lần khác thương tổn Lạc Phàm, có phải hay không giữa bọn họ căn bản là sẽ không đi một bước này?
Sống lại một lần hắn đã lãng phí thời gian bảy năm, hiện tại, còn kịp không?
Hắn xoay người, hỏi Lạc Bội Bội: "Bác sĩ nói như thế nào?"
Lạc Bội Bội ngẩn người, "Bác sĩ tâm lý lúc trước vẫn luôn điều trị cho ca ca trong khoảng thời gian này không ở Hải Thành, nghe nói ngày mai mới có thể trở về, cho nên tôi trước đưa anh ấy vào viện điều dưỡng. Nhưng bác sĩ ở đây lại không nắm chắc bệnh tình của ca ca, vẫn là phải chờ bác sĩ Hà trở về mới được."
"Bác sĩ Hà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!