Lạc Phàm bị bắt cóc, như án bắt cóc bảy năm trước.
Ý thức được điểm này trong mắt Chử Thiếu Phong hiện lên một tia ám trầm. Bên ngoài đang mưa tầm tã, bọn bắt cóc lúc đó cảnh cáo không được báo cảnh sát, nhưng Chử Thiếu Phong hắn trông giống một kẻ sẽ ngồi chờ chết sao?
Vẫn là một kho hàng tối tăm như năm đó, khi Lạc Phàm tỉnh lại toàn thân đau nhức rã rời, bị trói chặt không thể động đậy. Kho hàng phong bế, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thông gió ở nơi rất cao trên tường, ánh sáng mỏng manh từ đó len lỏi vào, miễn cưỡng giúp Lạc Phàm định hình được xung quanh.
Hai tên cao lớn cầm gậy gộc ngồi cách đó không xa nhìn thấy y tỉnh lại liền liên lạc qua bộ đàm: "Đại ca, thằng này tỉnh."
Cửa kho hàng nặng nề bị kéo ra, ánh sáng chói mắt xộc thẳng về phía Lạc Phàm, chờ đến khi cửa bị đóng lại, hết thảy lại lâm vào bóng tối.
Một gã đàn ông mang mắt kính thong dong đi vào, diện mạo gã lịch sự văn nhã, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cảm giác tâm thuật bất chính.
Lạc Phàm vội cúi đầu xuống, trong lòng hoảng loạn không thôi. Người này y trước nay chưa từng gặp, vậy nên y không hiểu vì sao gã muốn bắt mình. Nhớ tới hai lần bị bắt cóc trước đây đều có liên quan đến Chử Thiếu Phong, lần này có phải hay không cũng không ngoại lệ?
Nhưng hiện y tại cùng Chử Thiếu Phong đã không còn chút quan hệ, bắt y thì có ích lợi gì chứ?
Nhớ tới bảy năm trước bị bắt cóc, ngữ khí lạnh nhạt của Chử Thiếu Phong trong điện thoại làm y cả người phát run. Y vĩnh viễn quên không được ngày hè nóng bức kia, Chử Thiếu Phong lạnh lẽo cười nói cứ để y chết đi, rành rành rọt rọt làm tim y đau buốt.
Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, Lạc Phàm giãy giụa, cổ tay bị dây thừng siết thành những lằn đỏ đáng sợ.
Gã đeo kính chậm rãi đi đến trước mặt y, làm ra vẻ mặt chân thành: "Khuyên cậu một câu, đừng giãy giụa vô tích."
Lạc Phàm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã, "Anh là ai? Vì cái gì muốn bắt tôi?"
"Tôi là ai?" Gã kia cười cười, sau đó ngồi xổm xuống, đưa bàn tay lạnh buốt vuốt ve mặt Lạc Phàm. "Cậu còn nhớ chuyện bảy năm trước tập đoàn Vinh Chính dính đến hắc đạo bị điều tra không?"
"Anh......" Lạc Phàm giật mình, y nhìn gã đàn ông trước mặt, ngẫm lại người này cùng lão tổng Vinh Chính khi đó từng nhìn thấy trên TV quả thật có vài phần tương tự. "Anh là người của Vinh Chính."
"Chính xác." Gã đeo kính đứng dậy, trên mặt tuy đang cười, trong mắt lại lộ ra một cỗ hận ý. "Năm đó Chử Thiếu Phong lật đổ Vinh Chính, làm hại ba tao phải vào tù, mà tao cũng từ một thằng con nhà giàu phải lưu lạc đến tận đây. Hôm nay tao cũng muốn Chử Thiếu Phong nếm thử tư vị thống khổ mất đi tất cả".
Gã này đúng là thái tử gia của Vinh Chính năm đó
- Vinh Mặc. Từ sau khi tập đoàn Vinh Chính bị lật đổ, gã mang theo bộ hạ chạy tới Hải Thành, làm lại nghề cũ, dần dần khôi phục không ít nguyên khí. Nhiều năm như vậy, gã vẫn luôn đối với Chử Thiếu Phong ghi hận trong lòng. Lần này nghe nói Chử Thiếu Phong tới Hải Thành, tự nhiên là lập kế hoạch "chào đón" Chử Thiếu Phong.
Nhưng bên người Chử Thiếu Phong luôn luôn được bảo vệ nghiêm mật, Vinh Mặc không có cơ hội tiếp cận. Lúc này gã liền nghĩ đến việc xuống tay từ người bên cạnh hắn.
Chử Thiếu Phong từ khi tới Hải Thành, quan hệ nhất chặt chẽ chính là Lạc Phàm. Vinh Mặc cẩn thận điều tra Lạc Phàm một phen, phát hiện người này thế nhưng chính là người bảy năm trước bị bắt cóc. Sự tình lập tức trở nên thú vị lên. Bảy năm trước, bảy năm sau, Chử Thiếu Phong như cũ cùng tên đàn ông gọi là Lạc Phàm này dây dưa không rõ, cho nên bắt lại Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong nhất định sẽ không bỏ mặc.
Vinh Mặc trên mặt lộ ra âm ngoan tươi cười, nhanh chóng cân nhắc vài biện pháp làm Chử Thiếu Phong đau khổ.
Lạc Phàm biết gã đang không ngừng nghĩ đến mấy trò nham hiểm, run giọng nói: "Tôi cùng Chử Thiếu Phong đã sớm không có quan hệ, dù anh có bắt tôi, Chử Thiếu Phong cũng sẽ không để ý."
"Có hay không quan hệ, chờ một lát chẳng phải sẽ biết?" Vinh Mặc nói, ngón tay nâng lên cằm Lạc Phàm, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, không khỏi tấm tắc hai tiếng. "Lớn lên xác thật là không kém, trách không được mê đến Chử Thiếu Phong thần hồn điên đảo."
Nghe Vinh Mặc nói, Lạc Phàm cảm thấy dạ dày một trận ghê tởm. Y sắc mặt trắng bệch nói: "Đừng quên bảy năm trước khi các người bắt cóc tôi, Chử Thiếu Phong đã không thèm quản tôi sống hay chết."
Vinh Mặc cười nhạo một tiếng, tựa hồ nghe được cái thiên đại chê cười: "Mày cho rằng tao trí nhớ không tốt à? Bảy năm trước nếu không phải Chử Thiếu Phong dẫn người tới cứu mày, mày cho rằng mày có thể sống tới ngày hôm nay?"
"Anh nói...... Cái gì......" Lạc Phàm ngây ngốc.
Bảy năm trước...... Là Chử Thiếu Phong cứu y? Lạc Phàm cho rằng chính mình nghe lầm. Sao có thể? Chử Thiếu Phong sao có thể sẽ đến cứu y. Rõ ràng Chử Thiếu Phong chính miệng nói cứ để y chết, sao có thể sẽ cứu y! Lạc Phàm trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả khi ngón tay Vinh Mặc vói vào trong miệng y cũng không nhận thấy được.
Mãi đến lúc cảm giác được có dị vật ở trong miệng làm loạn, y nôn khan một tiếng, lúc này mới phát hiện Vinh Mặc đang làm cái gì. Y nhìn đến Vinh Mặc trong mắt trần trụi dục. niệm, không chút suy nghĩ liền nghiến răng cắn xuống ngón tay gã.
Máu tươi trong khoang miệng lan tràn, hương vị làm y muốn nôn mửa, nhưng y vẫn không chịu nhả ra. Cùng với Vinh Mặc kêu gào thảm thiết, hai tên cao lớn vội chạy đến, một chân đem Lạc Phàm đá lăn trên mặt đất. Lạc Phàm cảm giác được ngực một trận đau nhức, không đợi y phục hồi tinh thần lại, Vinh Mặc đã lao tới quăng y mấy cái bàn tay.
Đau đớn làm Lạc Phàm suýt thì ngất xỉu, y nghe được Vinh Mặc ở bên tai mình nói: "Mày đây là đang tìm chết."
Trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức trở nên có chút không thanh tỉnh, y cảm giác được có một đôi tay đang ở trên người mình sờ soạng, dây thừng trên người bị cởi xuống, lại lập tức được dùng để trói chặt tay y. Y cứ mơ hồ như vậy mặc người bài bố, đến khi quần áo trên người từng cái bị lột ra, một cỗ hàn ý từ xương kích thích đến đại não, y mới giật mình phản ứng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!