Ta tức giận cực độ với cái tên hỗn láo kia.
Vào điện, ta thấy đám nô bộc đang quỳ xếp hàng. Đệ đệ ta, Tư An, đang ôm một mỹ nhân trong lòng. Nàng ta còn vô tư đút nho cho hắn.
Ta giận dữ quát:
"Phụ hoàng lo lắng vì mưa lớn ở Sơn Đông đến mức không thể nghỉ ngơi, còn ngươi thì vẫn thảnh thơi đàn hát, vui chơi ở đây!"
Hắn thờ ơ đáp:
"Chỉ là vài người dân lưu tán thôi. Dù sao cũng bị chặn ở bên ngoài thành. Nếu có ai gây chuyện, bảo Từ Lăng trấn áp là được."
"Hỗn xược! Dân là gốc rễ của quốc gia, ngươi chỉ biết hưởng lạc, coi mạng sống của họ như cỏ rác!" Ta tát mạnh vào mặt hắn.
Bị tát đến quay đầu, mỹ nhân trong lòng hắn sợ hãi tái mặt. Tư An lạnh lùng cười nhếch mép, nói:
"Hứa Tư Ninh, ta là Thái tử, là đích tử duy nhất của phụ hoàng, tương lai sẽ là quân vương. Hôm nay ngươi dám đánh ta, sau này tốt nhất đừng để rơi vào tay ta."
"Chỉ cần ta còn là hoàng tỷ của ngươi, ta có quyền dạy dỗ ngươi!"
Ta giận đến mức n.g.ự. c phập phồng. Trong lòng đột nhiên dấy lên một hoài nghi kỳ lạ.....
Tấu sớ của Bùi Vọng cũng vừa lúc được gửi tới.
Trước khi hắn đi Sơn Đông, ta đã tìm gặp kể về giấc mơ của mình, rằng ta mơ thấy tuần ph Sơn Đông tham ô toàn bộ số bạc cứu trợ. Dù biết rằng chuyện trong mộng không đáng tin, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở hắn.
Vì vậy, dù không nhất thiết phải đến Sơn Đông, cuối cùng hắn vẫn đi.
Tại đó, bất kể quan viên địa phương bày tiệc đãi ngộ thế nào, hắn đều từ chối.
Hắn thẳng tay điều tra, cuối cùng khiến tuần phủ Sơn Đông buông lỏng cảnh giác, giao ra mười vạn lượng bạc cứu trợ.
Mười vạn lượng bạc trắng này có thể cứu biết bao người dân lầm than.
Bùi Vọng đã báo cáo về các tội ác của tuần phủ Sơn Đông, bao gồm nhận hối lộ, mua quan bán tước, liệt kê hàng chục điều vi phạm.
Ta lo lắng Bùi Vọng sẽ bị tiểu nhân hãm hại, nên đã phái hai ám vệ đi bảo vệ hắn. May mắn thay, Bùi Vọng đã bình an trở về kinh thành.
Khi Bùi Vọng trở về kinh, ta đứng từ xa trong điện tiền nhìn hắn. Hắn gầy đi, da đen lại, có vẻ đã trải qua không ít vất vả.
Nhìn thấy ta, hắn nhẹ gật đầu, ánh mắt truyền đến sự an tâm, ra hiệu với ta rằng mọi việc đều ổn.
Lúc này, trái tim ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tuần phủ Sơn Đông bị rơi đài, các quan viên Sơn Đông đều cảm thấy bất an.
Tuy vụ tham ô trong mộng chưa xảy ra nhưng tình hình đã dần ổn định.
Tiệm gạo lớn nhất trong kinh, hiện tại thuộc về ta, cộng thêm việc giá gạo được kiểm soát, cuối cùng tình hình đã có thể ổn định lại.
Không lâu sau khi Bùi Vọng trở về, hắn được thăng chức Thượng thư Hộ Bộ, trở thành Thượng thư trẻ nhất trong lịch sử.
Chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ.
Ngày hôm ấy, của hồi môn của ta vô cùng đồ sộ, chiếm mấy con phố.
Thu Tứ thì thầm vào tai ta:
"Công chúa, hôm nay Trình Ngọc cũng kết hôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!