Chương 21: (Vô Đề)

Gương mặt Hứa Tư An lập tức trở nên căng thẳng:

"Phụ hoàng, người... người không phải đã c.h.ế. t rồi sao?"

Phụ hoàng nhìn Hứa Tư An đầy vẻ đau lòng, cả người như già đi thêm mười tuổi:

"Hứa Tư An, quả nhiên là ngươi..."

Bên ngoài vang lên tiếng binh khí giao nhau. Ta biết Bùi Vọng và Tống Phương Dương đã đến.

Trong cơn hoảng loạn, Hứa Tư An rút đao kề vào cổ ta.

Bùi Vọng đá tung cửa bước vào, quỳ xuống:

"Bệ hạ, thần cứu giá chậm trễ."

Vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong, khóe mắt của Bùi Vọng như muốn rách ra.

"Không ai được tiến thêm một bước! Nếu không, ta sẽ g.i.ế. c nàng!" Hứa Tư An hét lên, lưỡi d.a. o sắc lạnh kề sát cổ ta.

"Bùi Vọng, ngươi yêu Hứa Tư Ninh đúng không? Chỉ có đồ ngốc như nàng ta mới không nhận ra điều đó. Nếu ngươi tiến thêm một bước nữa, ta sẽ g.i.ế. c nàng ta, để ngươi nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu. Bỏ kiếm xuống ngay!"

Ta lắc đầu, ra hiệu cho Bùi Vọng đừng nghe theo.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn buông thanh kiếm xuống, chầm chậm giơ hai tay lên.

"Thả nàng ra. Ta đảm bảo ngươi sẽ được an toàn rời khỏi hoàng cung," Bùi Vọng nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy đau đớn.

Đã quá muộn rồi... Hứa Tư An còn chưa dứt lời, ta đã nhanh tay rút một con d.a. o nhỏ giấu sẵn, đ.â. m mạnh vào bụng hắn. Cùng lúc đó, Bùi Vọng chớp thời cơ, đoạt lấy kiếm của hắn.

Trước khi vào cung, ta và Bùi Vọng đã sắp đặt mọi thứ, thậm chí báo tin cho các cận vệ trung thành. Phụ hoàng vốn không hề bệnh nặng; đây chỉ là cái bẫy để dụ Hứa Tư An.

Đáng tiếc, dù tình thế đã rõ, Hứa Tư An vẫn không chịu lùi bước, cuối cùng bị Kim Ngô Vệ bao vây, chế ngự trên mặt đất, thất bại thảm hại.

Hứa Tư An bị phế truất ngôi vị Thái tử giam lỏng cả đời tại một góc thiên điện trong hoàng cung.

Bùi Vọng vì công lao cứu giá, không lâu sau được thăng lên chức Tể tướng dù chỉ mới 29 tuổi.

Còn Tống Phương Dương, nhờ thành tích xuất sắc trên tiền tuyến và góp công cứu giá, được đề bạt từ Phó tướng lên Tướng quân ở tuổi còn rất trẻ.

Sinh nhật năm đó, ta nhận được một món quà đặc biệt từ Bùi Vọng: một quả cầu chạm khắc tinh xảo với bảy tầng. Mỗi tầng khắc lại những kỷ niệm giữa ta và hắn, tầng cuối cùng khắc dòng chữ:

"Nắm tay người, cùng nhau đầu bạc."

Sau khi phụ hoàng băng hà, ta chính thức kế vị. 

Trước khi lên ngôi, ta đến thăm Hứa Tư An, kẻ đang bị giam trong cung. 

Hắn mặc dù được ăn uống đầy đủ nhưng đã mất đi tự do và tham vọng lớn nhất, giờ đây, dù chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trông đã già nua như một người ngoài năm mươi.

Còn ta, nhờ bảo dưỡng chu đáo, vẫn giữ vẻ ngoài trẻ trung như thiếu nữ mới ngoài hai mươi.

Ta khẽ vỗ lên má Hứa Tư An, nhìn hắn mỉm cười:

"Hứa Tư An, mở mắt ra mà nhìn. Cuối cùng là ai ngồi lên ngai vàng? Là ngươi, hay là ta?"

Hứa Tư An nghiến răng, giọng đầy căm hận:

"Giang sơn này vốn dĩ là của ta! Là ngươi đã cướp đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!