Bùi Vọng đã bí mật soạn ra một cuốn sổ ghi rõ các khoản thất thoát.
Những con số trên đó thực sự kinh hoàng.
"Hoàng tỷ cứ chờ mà hối hận!" Hứa Tư An phất tay áo, giận dữ rời đi.
Khi Bùi Vọng được khiêng trở về, phía sau lưng hắn đã bị trượng hình đến mức da thịt bong tróc. Ta ngồi bên cạnh, thoa thuốc lên vết thương, lòng đau như cắt.
"Phụ hoàng là có ý gì? Định đánh c.h.ế. t phò mã của ta để ép ta phải sống thủ tiết hay sao?"
Bùi Vọng nằm trên giường, bật cười khiến lồng n.g.ự. c rung lên. Nhưng cười chưa được bao lâu, vết thương lại đau nhói, hắn rên lên một tiếng.
Ta nhẹ nhàng xoa lưng hắn, nơi này vẫn còn một chút da lành lặn. Hắn cố gắng kìm nén giọng nói:
"Công chúa, đừng chạm vào... Chờ thần khỏe lại rồi hãy sờ tiếp."
Ai muốn sờ hắn chứ! Ta ngượng ngùng rút tay về.
Người nhà của hán tử kia cuối cùng cũng không đến Hạnh Lâm Quán lấy thuốc. Ta liền cho Hạnh Lâm Quán phái một đại phu tới tận nơi, mang theo chút bạc để giúp đỡ.
Phụ hoàng đang rất tức giận, ta mấy lần xin yết kiến nhưng đều bị ngăn lại ngoài cửa cung.
Chuyện này vô cùng rắc rối, liên quan đến rất nhiều người. Phụ hoàng chắc cũng đang cân nhắc, còn Bùi Vọng thì vẫn bị lạnh nhạt.
Điều ta không ngờ chính là hán tử kia lại để thê tử của mình đẩy xe đưa vào trong thành để cáo ngự trạng.
Theo luật, người cáo ngự trạng sẽ phải chịu 60 trượng hình.
Phần lớn người thường không thể chịu nổi hình phạt này.
Người thi hành án ở điện tiền là người quen của Tống Phương Dương, ta đã nhờ hắn bảo đối phương nhẹ tay, đừng làm tổn thương đến mạng người.
Sau khi chịu xong trượng hình, hán tử lập tức để vợ mình đánh trống Đăng Văn.
Lúc này, ta liền cho người đưa hán tử về điều trị ngay.
Âm thanh từ trống Đăng Văn vang vọng từ trong thành ra ngoài thành, khiến nhiều người chú ý.
Phụ hoàng nghe xong lời của hán tử, hai hàng nước mắt tuôn trào.
Sáng hôm sau, khi Bùi Vọng vừa ra khỏi cửa thì lại bị ám hại.
Hắn được người nâng vào cung, lần này cũng qua đêm trong đó, chưa trở về ngay.
Ta biết, việc đã thành.
Khi Bùi Vọng trở về, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân áo đen nhuộm đầy máu. Ngực hắn có một lỗ thủng sâu đến mức lộ cả xương.
Nhìn vết thương đó, trong lòng ta không ngừng dâng lên cảm giác bất an, không biết phải nói gì:
"Phò mã đối với bản thân thật quá tàn nhẫn rồi."
Tống Phương Dương mấy ngày nay luôn bảo vệ Bùi Vọng. Dù có người thực sự muốn lấy mạng hắn, ta biết tuyệt đối không đến mức này.
Vết thương này rõ ràng là một phần trong khổ nhục kế của chính Bùi Vọng.
Bờ môi hắn không còn chút m.á. u nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười yếu ớt:
"Công chúa quả nhiên thông minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!