Đồ cáo già thật biết giấu mình!
Bùi Vọng khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Phụ thân ta từng là một phú thương nổi tiếng ở Giang Nam. Phần lớn sản nghiệp này là ta thừa kế, phần còn lại là do ta tự mình mở rộng."
Ta đặt mạnh chén trà lên bàn, nước trà trong chén cũng chỉ là thứ trà thường, hoàn toàn không xứng với thân phận thật sự của hắn.
"Bùi Vọng, ngươi giấu kỹ thật đấy!"
Những ngày qua, ta và hắn cùng ăn cơm, trên bàn cũng chỉ là những món đơn giản như gia đình bình thường.
May mà tay nghề nấu nướng cũng không tồi, đôi khi ta còn bảo Thu Tứ đi mua thêm ít thức ăn.
Có vài lần ta không nhịn được, đã tự mình đi Vọng Giang Lâu mua mấy món ăn ngon. Đương nhiên, ta cũng mang về cho hắn chút ít.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu hắn chính là chủ nhân của Vọng Giang Lâu, chẳng phải mỗi lần ta mua đều là đổ tiền vào túi hắn sao?
"Phụ thân từng nói, tài vật không nên để lộ ra ngoài."
Hay cho câu tài vật không để lộ, rất hay.
"Vậy về sau ta đến những cửa hàng đó mua đồ..." Ta đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía Bùi Vọng.
"Công chúa đến sản nghiệp nhà mình, sao gọi là mua sắm được? Đương nhiên là không cần trả tiền."
Ta vốn chỉ muốn để Bùi Vọng chuẩn bị cho ta một ít ưu đãi, không ngờ hắn lại hào phóng đến mức này.
Ngay lập tức, ta quyết định xem qua những cửa hàng này. Xem chừng Bùi Vọng đã sớm căn dặn các chưởng quầy, nên mọi chuyện rất suôn sẻ. Ta ôm theo một ít trang sức mới, lá trà, đồ cổ trở về Bùi phủ.
Bùi Vọng giàu có và sung túc như vậy nhưng hoàng gia thì không được như thế.
Ngoại trừ Sơn Đông, năm nay khắp nơi đều báo về tin bội thu nhưng lương thực thu vào quốc khố lại thiếu hụt khoảng hai phần.
Những năm gần đây, lương thực nộp vào quốc khố ngày càng giảm sút. Bùi Vọng đã nhiều ngày lo lắng vì chuyện này, ngày ngày ở trong thư phòng để suy nghĩ đối sách.
13
Ta chọn một ngày trời trong nắng ấm để đi kiểm tra vạn mẫu ruộng tốt của mình ở Kinh Giao. Trùng hợp thay, Bùi Vọng cũng có việc phải đi đến Kinh Giao.
Năm nay, lượng lương thực từ Kinh Giao nộp vào quốc khố lại thiếu hụt khoảng ba phần so với năm trước.
Ta cùng Bùi Vọng đồng hành. Dọc đường, khắp nơi đều là cảnh tượng được mùa, thật sự không hiểu nổi nguyên nhân gì khiến lượng lương thực nộp quốc khố lại thiếu hụt đến như vậy.
Dọc đường, ta gặp một phụ nhân đang bán đứa con gái nhỏ của mình.
Hai mẫu tử đói đến mức xanh xao vàng vọt. Ta và Bùi Vọng nhìn nhau rồi quyết định xuống xe.
Khi bước xuống, trên mặt đất có một hòn đá, ta trượt chân, suýt ngã thì được Bùi Vọng đỡ lấy eo, rơi vào lòng hắn.
Bùi Vọng nhanh chóng buông ta ra, nhỏ giọng nói:
"Công chúa, thần thất lễ."
Những ngày qua hắn thất lễ còn thiếu sao?
"Lão gia, phu nhân, hai người mua người hầu sao? Tiểu nữ nhi của ta có thể làm việc rất giỏi."
Phụ nhân quỳ xuống đất, dập đầu liên tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!