Ta hoảng hốt.
"Không phải Công chúa nói ba năm mới hoà ly sao? Bây giờ đã không đợi nổi rồi à?"
Lòng ta giật thót. Gã này phát điên gì đây?
"Khăn bên người nàng có thể đưa cho Tạ Trung Thư nhưng ngọc bội tổ truyền ta tặng, sao nàng lại không đeo?"
Bùi Vọng xoa má ta, trên mặt còn lộ chút uất ức:
"Ninh Ninh, nàng đúng là vô tâm."
Ngọc bội kia quá quý giá, ta đã cất kỹ từ lâu. Nhưng cái khăn nào? Chẳng lẽ là cái mà Tạ Trung Thư nhặt được hôm qua?
Ta nhảy xuống giường, lục lọi trong tủ quần áo do Thu Tứ sắp xếp, định tìm lại cái khăn.
Bùi Vọng giữ lấy tay ta, giọng nói đầy tủi thân:
"Nàng còn muốn rời đi ngay bây giờ sao? Mặc quần áo để đi à?"
Hắn lại phát điên gì thế?
Ta càng tức giận, càng không tìm ra cái khăn. Lại còn một tay bị hắn giữ chặt, càng thêm phiền.
Cuối cùng, ta cũng tìm thấy cái khăn, liền ném thẳng vào người hắn:
"Chỉ là khăn rơi xuống đất, Tạ Trung Thư tiện tay nhặt lên. Ta và Tạ Trung Thư chỉ là tình cờ gặp nhau. Bùi đại nhân ngài đúng là có tài tưởng tượng nhất đấy!"
Bùi Vọng thoáng sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không giấu nổi.
Ta trở lại giường nằm tiếp, còn hắn thì nằm xuống sập. Ta thật sự không hiểu nổi, từ khi nào mà Bùi Vọng lại có ý với ta như vậy.
Chiều hôm sau, ta thấy Bùi Vọng bước ra từ thư phòng, theo sau là Trúc Sinh ôm một đống chăn gối.
Ta ngạc nhiên hỏi:
"Các ngươi định đi đâu thế này?"
Bùi Vọng ung dung đáp:
"Thư phòng bị dột mưa, nên ta sẽ qua phòng khách ngủ."
Trúc Sinh lén nhìn ta, nhỏ giọng nói:
"Phòng khách đã có vài vị môn khách ở, không còn chỗ trống nữa."
Bùi Vọng thản nhiên:
"Không sao, ta chen chúc với bọn họ."
Ta do dự một lúc rồi nói:
"Đại nhân, không bằng trở về phòng ngủ đi?"
Hắn mỉm cười nhếch môi:
"Vậy thần chỉ có thể cung kính tuân mệnh."
Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!