Vừa mới thành hôn mấy tháng, Trình Lâm đã mang thai. Có vẻ tình cảm giữa Trình Ngọc và Trình Lâm rất tốt.
Cũng dễ hiểu vì sao Trình Lâm cần thuốc giữ thai.
Trình gia nghiêm khắc, mà trước đó Trình Lâm lại phạm lỗi lớn.
Hằng ngày, nàng ta phải dậy từ rất sớm để hầu hạ bà bà.
Gần đây, vì thường xuyên buồn ngủ, lại trễ giờ hai ngày, nàng ta bị bà bà quở trách, phạt quỳ dưới hiên nhà trong gió mùa đông.
Nha hoàn sợ hãi không dám báo với Trình Ngọc, khiến Trình Lâm quỳ suốt hai canh giờ bị xuất huyết. Khi ấy, nàng ta mới biết mình đã mang thai được hai tháng.
Trình Ngọc vô cùng tức giận nhưng trước phản ứng sợ hãi của Trình mẫu, bà ta lại bắt đầu kể lể nỗi khó khăn khi một mình nuôi dạy con, vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết.
Cuối cùng, Trình Ngọc mềm lòng, không nỡ trách móc thêm.
Trong giấc mộng, ta nhìn thấy mình vào vai một hiền thê của Trình Ngọc. Với thân phận của ta, dù Trình mẫu không thể bắt ta mỗi ngày dậy sớm hầu hạ nhưng bà ta vẫn hay giả bộ đau đầu, nhức mỏi để làm khó dễ.
Ta không thể không đến hầu hạ, dù không đến mức bị phạt quỳ dưới hiên như Trình Lâm nhưng Trình Ngọc cũng không đứng ra bảo vệ ta, khiến ta phải chịu không ít ấm ức.
Ta nghĩ, đứa nhỏ này liệu có giữ được hay không?
Khả năng giữ được đã khó nói, mà nếu giữ được, với tính cách của Trình mẫu, Trình Lâm cũng chưa chắc có thể thuận lợi sinh con.
"Lần sau nếu có tin tức gì từ Trình gia, nhớ báo cho ta. Còn nữa, chuyện hương liệu, đừng quên." Ta dặn dò chưởng quầy.
Sau khi nghe ta căn dặn, chưởng quầy cúi đầu rời đi.
11
Mấy ngày nay, Bùi Vọng bận rộn chính sự, gần như lúc nào cũng ở lại thư phòng.
Thu Tứ nhìn chuyện này mà không kìm được phàn nàn:
"Phò mã bận đến mức nào chứ, đến nỗi chẳng buồn về phòng ngủ?"
Ta đang uống trà, suýt chút nữa thì sặc.
Sau đó, Thu Tứ tiến lại gần, ghé sát tai ta, vẻ mặt lo lắng:
"Công chúa, có phải phò mã không được... ở phương diện đó không?"
Câu hỏi làm ta bất giác căng thẳng:
"Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
"Công chúa à, buổi tối hai người ngủ cùng phòng mà không gọi nước, ngài lại là người thích sạch sẽ, sao có thể không... gọi nước được? Làm gì có nữ nhân nào lại không yêu cầu như vậy?"
Ta không thể ngờ rằng mình lại bị lòi đuôi bởi vì một chuyện như thế này. Giữa việc giải thích rõ ràng hay giữ kín, ta đành hy sinh danh dự của Bùi Vọng.
Ta hạ giọng, sát lại gần Thu Tứ:
"Phò mã... có bệnh kín."
Cái gì? Thu Tứ bất chợt lớn tiếng: Phò mã không được?
Ánh mắt nàng ấy lập tức tràn đầy cảm thông:
"Dù phò mã có tuấn tú thế nào, công chúa cũng không thể hy sinh hạnh phúc của mình như vậy. Hay là mau chóng hoàn ly đi. Nô tỳ thấy Tạ Trung Thư cũng không tồi, vừa đẹp trai, vừa ôn hòa lễ độ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!