Nghe nói trong võ cử lần này, Từ Lăng thi đấu vô cùng xuất sắc, thế như chẻ tre. Nhưng cũng có một hắc mã dân gian, thành tích không kém.
Khôi thủ chắc chắn sẽ là cuộc đấu giữa hai người này.
Ta tất nhiên sẽ đi nhưng mục đích không phải để xem Từ Lăng, mà là để tìm kiếm nhân tài trong võ cử, trước tiên thu nhận về dưới danh nghĩa của mình.
Từ phía xa, tiếng cười đùa của các nữ tử vọng lại.
Nếu để người khác bắt gặp ta và Từ Lăng đứng ở đây, chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm.
Ta liền vội bước nhanh vài bước, không ngờ lại gặp ngay Bùi Vọng.
"Uống rượu với bọn họ quả thật chẳng thú vị. Công chúa, hay là cùng ta ngắm hoa đi?"
Ánh mắt của Bùi Vọng dừng lại trên người Từ Lăng, mang theo ý cảnh cáo.
Ngắm hoa uống rượu kết thúc, đó là lúc mọi người quyên tiền. Năm nay, quyên tiền nhằm giúp đỡ các nạn dân bị lũ lụt.
Nam nhân không tham dự, chỉ có các phu nhân tham gia. Họ ghi tên mình lên tờ giấy kèm theo số tiền quyên góp.
Số tiền quyên góp thường không lớn, chỉ vài trăm lượng, mang ý nghĩa cầu may là chính.
Hoàng cô lên tiếng:
"Hôm nay, bổn cung đã vào cung bàn với hoàng huynh việc treo giải thưởng. Người đứng đầu trong việc quyên góp sẽ nhận được một bức thư pháp do hoàng huynh đích thân viết."
Ta tùy tay viết xuống năm ngàn lượng, rồi ký tên mình. Dù sao hoàng cô cũng muốn nâng đỡ ta, đặc biệt là sau khi ta đã nhận vòng tay vàng.
Còn về bức thư pháp của phụ hoàng, trong cung ta đã có không ít, nên cũng không quá để tâm.
Không có gì bất ngờ, ta nghĩ mình chắc chắn là người quyên góp nhiều nhất.
Rất nhanh, tờ giấy được thu lại. Sau đó, số tiền quyên góp trên mỗi tờ được đưa đến tay hoàng cô.
Hoàng cô xem từng tờ một. Đến một tờ, bà ấy hơi bất ngờ:
"Có một phu nhân quyên hai vạn lượng. Người này thật là có lòng nhân ái! Sau buổi yến tiệc, bức thư pháp của hoàng huynh sẽ được gửi đến phủ phu nhân ấy."
Ta nhìn quanh, thật không nhận ra phu nhân nhà nào lại hào phóng như thế. Nhưng lại thấy Trình Lâm có vẻ háo hức thử vận may.
Không thể nào là Trình Lâm được.
Nàng ta chắc chắn biết rõ tình hình tài chính của Trình gia.
Hai vạn lượng là con số mà Trình gia, ở thời kỳ hưng thịnh, có lẽ có thể bỏ ra. Nhưng hiện tại, điều đó hoàn toàn bất khả thi.
Vì vậy, không thể là Trình Lâm.
Chỉ sau vài ngày, ta đã biết bức bút mực của phụ hoàng cuối cùng được gửi đến Trình gia.
Không chỉ vậy, phụ hoàng còn rất hài lòng, đích thân ban tặng một tấm biển khắc dòng chữ Tích thiện gia cho Trình phủ.
Hóa ra, số tiền quyên góp là do chính Trình Lâm viết.
Trình Lâm chưa từng tham gia những buổi yến hội kiểu này. Mẫu thân nàng ta không chỉ dẫn nàng ta cách ứng xử, nên nàng ta không biết quy trình cụ thể.
Không ngờ nàng ta lại gây ra một sai lầm lớn như thế.
Nghĩ rằng các phu nhân chỉ đóng góp tượng trưng, nàng ta khẽ cắn môi, viết con số hai vạn lượng, cũng muốn thử xem thực lực của Trình gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!