Chương 50: Núi tuyết Kolla (3)

Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ

Trần Cảnh khựng lại, cậu ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sao người này lại không bị gì?

Cậu ta hỏi: "Anh không nghe thấy tiếng kêu sao?"

"Hử?" Giang Vu Tận tháo tai nghe xuống, nói: "Tôi nghe không rõ lắm, cậu nói lại lần nữa đi."

Nhận thấy ánh mắt của đối phương rơi vào chiếc tai nghe trên tay mình, cậu giải thích ngắn gọn: "Lúc tôi mới ngủ, bên ngoài quá ồn ào, nên tôi nghe vài bài hát để dễ ngủ hơn". Hiệu quả cách âm của tai nghe này khá tốt.

Trần Cảnh lúc này mới phát hiện không biết khi nào người này đã đeo tai nghe, chiếc tai nghe nho nhỏ, cắm vào tai, giấu dưới tóc, nhìn thoáng qua thật khó phát hiện.

Một số người luôn gặp may mắn một cách kỳ lạ ở mấy chỗ quái dị.

Nhưng người may mắn này thì thích đi xem trò vui, học sinh trung học cuối cùng vẫn bị người trưởng thành đánh bại.

Cùng người trưởng thành đánh bại cậu ta còn là lán trại bị gió thổi lung lay trong gió, mưa đá lộp bộp rơi xuống nóc trại. Rõ ràng không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa. Bên ngoài có mưa đá, đường đi duy nhất có vẻ chỉ còn con đường mà những người kia đã đi.

Bước trên con đường như có luồng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, tiếng chuông rung bên tai đột nhiên tăng lên rất nhiều. Trần Cảnh một tay bịt tai, tay kia tăng âm lượng điện thoại của Giang Vu Tận.

Sau khi vượt qua triền núi, bọn họ mới nhận ra con đường này dài đến thế nào. Con đường kéo dài đến tận dưới chân ngọn núi tuyết, nơi phía sau bị những ngọn núi nhô lên che khuất, không nhìn thấy rõ.

Hành động của những người đi trước bọn họ càng lúc càng nhanh, mới đó đã đi được nửa đường, con dê trắng với đôi sừng dài đi trước dẫn đường. Trên đầu bọn họ là loại chim kền kền vốn không nên xuất hiện ở nơi này, đang bay lượn xung quanh. Chúng như được gió, tuyết và mưa đá che chắn, không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục đi theo nhóm người bên dưới.

Lúc đi đến một nơi, nhóm người đó đột nhiên biến mất tại chỗ.

Giang Vu Tận: "Ồ, wow."

Trần Cảnh nhíu mày.

Đường quay về đã biến thành biển tuyết mênh mông, con đường cũng đang dần biến mất, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến gần nơi những người kia biến mất, tốc độ của bọn họ càng chậm lại. Người trưởng thành không đáng tin cậy, chỉ cần cậu không chạy lung tung đã là giúp rồi. Trần Cảnh thận trọng quan sát xung quanh, đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy con dê trắng muốt đã biến mất ở nơi chẳng có gì trước đó.

Tầm nhìn trở nên nhoè đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Không có gió tuyết, cũng không có mưa đá. Đây là một thung lũng tuyết, bên cạnh còn có một con sông chảy qua, nơi phía trên cách đó không xa còn có một rừng thông cùng bầu trời nắng chiếu sáng ngời.

Nơi này hệt như một thế giới khác, vừa đẹp đẽ lại vừa quỷ dị.

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng, không gay gắt, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng dưới ánh nắng ấm áp này, tuyết lại không hề tan. Hơn nữa ánh nắng dường như không chỉ đến từ một nơi, bọn họ đứng dưới ánh mặt trời, nhưng trên mặt đất lại chẳng có chiếu bóng nào đổ xuống.

Hai người đứng đó nhìn quanh một hồi, Trần Cảnh dặn người trưởng thành không được động đậy còn mình thì đi lên một tảng đá nhô ra để quan sát phía xa.

Nơi này có vẻ như là chân một ngọn núi tuyết, có một dòng sông chảy qua, trên sườn núi có những cây thông thưa thớt, bên trên là từng lớp tuyết dày.

Những người biến mất trước đó không có ở đây, có lẽ bọn họ đã đi đến nơi khác.

Mọi thứ bắt đầu trở nên quỷ dị từ khoảnh khắc con dê trắng có đôi sừng lớn xuất hiện. Đến giờ đã có thể chắc chắn 100% nơi này có dị chủng. Nơi bọn họ đang đứng có khi là thế giới do dị chủng tạo ra, cũng có thể là một phó bản may mắn không bị phá huỷ khi trò chơi biến mất. Các phó bản núi tuyết trong trò chơi không ít, tạm vẫn chưa rõ đây là phó bản nào. Nhưng rõ ràng, một dị chủng có thể duy trì cả một thế giới như này, sức mạnh chắc chắn không hề yếu.

Trần Cảnh quay đầu nhìn người bên cạnh, nhất thời không biết trúng được chuyến du lịch ba ngày là may mắn hay cực kỳ xui xẻo.

Tình hình hiện tại phức tạp nhưng tâm tình của công dân Giang có vẻ rất tốt, còn đang cầm điện thoại định chụp ảnh mang về cho mấy bác trai bác gái gần nhà xem. Cơ thể các bác trai bác gái không đến cao nguyên được nên chỉ có thể xem qua điện thoại của cậu.

Mặt trời chiếu sáng, Trần Cảnh nhảy xuống khỏi tảng đá, đội mũ lên đầu người dân Giang để người nọ không bị nắng chiếu vào, rồi nói: "Chúng ta đi về phía trước thử xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!