Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Đoàn du lịch sắp xếp cho họ ở một khách sạn nằm lưng chừng núi, là nơi có điều kiện tốt nhất khu vực, mỗi người một phòng riêng. Bà chủ khách sạn rất nhiệt tình, hễ gặp khách nào cũng đều cất tiếng chào "Tashi Delek"* bày tỏ sự chào đón.
*Tashi Delek () là một câu chào truyền thống trong tiếng Tây Tạng, thường được sử dụng để chúc phúc hoặc bày tỏ lời chúc tốt đẹp.
Người đàn ông trưởng thành vì say xe cộng thêm say độ cao đã trực tiếp nằm bẹp dí, vừa đến khách sạn đã dang tay dang chân nằm trên giường. Học sinh trung học thì cần mẫn giúp dọn hành lý ra ngoài.
Hôm nay gần như toàn bộ thời gian đều ở trên đường, không người vì say độ cao mà đầu óc choáng váng, nên từ buổi chiều đoàn không sắp xếp điểm tham quan nào, chỉ yêu cầu mọi người nghỉ ngơi cho tốt, tối dậy ăn lẩu đặc sản vùng núi.
Giang Vu Tận ở trong phòng ngủ li bì cả buổi chiều, đến tối tỉnh dậy tinh thần sáng láng, ăn uống rất ngon miệng.
Dù giờ ăn không quá muộn, nhưng bên ngoài trời đã tối đen như mực. Không có đèn đường, tất cả mọi thứ bên ngoài đều bị bóng tối nuốt chửng.
Trong lúc đang ăn, đoàn du lịch này vốn chỉ là nhóm nhỏ nên rất dễ làm quen, chén rượu đẩy qua đẩy lại, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết. Học sinh cấp ba không thể uống rượu, chỉ có thể nhìn người khác nhâm nhi, còn phải giữ chặt ly rượu của người trưởng thành bên cạnh, không cho người nọ uống nhiều thêm.
Người đàn ông hôm nay ở trên xe luôn chăm chú nhìn núi tuyết lại không xuất hiện trong bữa ăn.
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, tạo nên không khí ấm áp. Giữa lúc mọi người ăn uống nói cười vui vẻ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh như tiếng gào thét, lúc to lúc nhỏ, nghe đến sởn gai ốc. Có người đứng dậy mở cửa sổ, gió lạnh liền ùa vào cùng với bông tuyết và mưa phùn.
Khi họ vừa đến nơi, trời vẫn nắng đẹp, ánh nắng mặt trời rực rỡ. Hướng dẫn viên du lịch nói: "Thời tiết ở đây thay đổi rất nhanh, bây giờ gió to tuyết lớn nhưng chắc đến nửa đêm sẽ tan hết tuyết."
Khách quan mà nói thì thay đổi như này cũng thật nhanh. Người mở cửa sổ bị tuyết tạt thẳng vào mặt, vội vàng đóng lại, ngăn tiếng rít gào bên ngoài, để hơi ấm quay lại trong phòng ăn.
Vừa ăn vừa uống cùng mấy vị khách khác cơm nước xong xuôi, tinh thần Giang Vu Tận vẫn còn khá hăng hái, vì thế rủ mấy người lớn khác trong đoàn cùng nhau đánh bài.
Mạt chược, thứ trò chơi đã thâm nhập đến mọi ngóc ngách, thậm chí cả khách sạn trên núi cũng có phòng riêng để chơi. Một nhóm người vui vẻ rời đi, trước khi đi Giang Vu Tận còn quay lại nói với học sinh trung học: "Cậu ăn xong thì về nghỉ ngơi trước đi."
Học sinh nhìn cậu, biểu cảm có vẻ không đồng tình. Vì thế công dân Giang phất tay, nói: "Chúng tôi chỉ chơi một chút thôi."
Một chút nghĩa là gần cả đêm. Lời của hướng dẫn viên rất đúng, nửa đêm quả thật không còn gió to hay tuyết lớn, chỉ còn lại sự yên tĩnh của đêm khuya, chỉ có trong phòng thì vẫn náo nhiệt như cũ.
Sáng hôm sau, hướng dẫn viên tập trung mọi người ăn sáng để chuẩn bị đi tham quan, nhưng phát hiện chỉ có vài người đến đúng giờ. Trần Cảnh liếc nhìn xung quanh rồi đi lên phòng đánh thức Giang Vu Tận đang ngủ. Cuối cùng, người đàn ông cùng mấy người bạn chơi bài tối qua tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng, trông hệt như những cái xác không hồn.
Có người còn đang cố nghĩ về ván mạt chược tối qua*, nói: "Tối qua đáng lẽ tôi không nên ăn** sớm như vậy..."
*Gốc là (fùpán): phục bàn, có nghĩa là phân tích; suy ngẫm lại (chơi cờ).
**Gốc là (pèng): phỗng, có vẻ như là thuật ngữ trong mạt chược.
(Theo Wikipedia)
Là người tối qua thắng lớn nhất, Giang Vu Tận ngáp một cái thật to.
Bữa sáng thật giản dị, có trứng gà và màn thầu*, kèm theo một chai sữa. Cuối cùng sau khi thống nhất ý kiến, mọi người quyết định mang theo vừa đi vừa ăn trên đường. Ngay lúc sắp khởi hành, người đàn ông xuất hiện hôm qua bước vào từ cửa khách sạn, cùng đoàn người lên xe.
*Gốc là (mántou): màn thầu, có nơi gọi là bánh bao chay, là loại bánh đặc trưng của Trung Quốc, khá giống bánh bao chỉ là nó không có nhân hoặc là nhân ngọt.
Không ai biết anh ta đã đi đâu hay đi trong bao lâu, chỉ thấy trên tóc và áo khoác vẫn còn dấu vết ướt nước. Trong đoàn có một cặp đôi trẻ, cô gái rút khăn giấy từ túi ra đưa cho anh ta, nói: "Hay là anh lau trước đi?"
Người đàn ông không nhận, im lặng lắc đầu.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ trên đường đi, cũng không ảnh hưởng đến không khí trên xe. Tài xế tiếp tục lái, hướng dẫn viên thỉnh thoảng giới thiệu các địa danh, lúc không cần giới thiệu thì cùng trò chuyện với du khách. Người dân Giang làm người làm công chuyên nghiệp lập tức thảo luận với hướng dẫn viên về chứng chỉ để trở thành một hướng dẫn viên du lịch.
Người này dường như cả đêm không ngủ, lúc ở khách sạn cậu dường như có thể ngã gục bất cứ lúc nào mà bây giờ cứ như hồi quang phản chiếu, mí mắt vẫn gục xuống như thường lệ nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Hôm nay họ đến một nơi ở gần sát núi tuyết, dự kiến tới nơi vào buổi chiều, giữa trưa còn cần phải dừng chân nghỉ giữa đường một chút.
Ngồi trong xe lâu cũng không thoải mái, khi dừng xe ở trạm dừng chân, mọi người đều xuống xe. Giang Vu Tận, chuyên gia say xe mặc áo gió ngồi bên vệ đường tự kiểm điểm về tội lỗi của mình đêm qua, trong khi Trần Cảnh đi vào bên trong trạm dừng chân lấy nước ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!