Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Xe chở rác đi ngang qua, những công nhân nhanh chóng thu gom hết rác trong thùng và mang đi. Giang Vu Tận ngồi xổm rất lâu trước chiếc thùng rác trống không, nếu hỏi thì cậu sẽ bảo đang là tưởng niệm chiếc mũ bảo hiểm thứ ba đã ra đi của mình, ôm một nỗi tiếc thương sâu sắc.
Từ Đồng Quy ngồi xổm bên cạnh cậu, một lúc sau quay đầu nói: "Ngồi lâu thế rồi, đứng dậy duỗi chân chút không?"
Giang Vu Tận nhìn sang hắn, đôi mắt dưới mí mắt cụp xuống không rõ vui buồn: "Tê chân rồi."
Từ Đồng Quy: "......"
Từ Đồng Quy kéo cậu đứng dậy, dẫn đến ngồi trên một chiếc ghế dài gần đó. Hắn ngẩng đầu nhìn con đường không xa trước mặt, rồi nói: "Cậu ngồi đây, đừng đi lung tung."
Giang Vu Tận cảnh giác nhìn hắn: "Tôi coi anh là bạn, anh lại muốn làm bố tôi?"
Chỉ có thể nói là trí tưởng tượng của công dân Giang hơi bị phong phú quá mức.
Từ Đồng Quy rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại, trên tay cầm thêm thứ gì đó.
Giang Vu Tận đã thành công sở hữu chiếc mũ bảo hiểm thứ tư, mí mắt thường ngày cụp xuống dường như cũng nâng lên đôi chút, đôi mắt trông to hơn hẳn so với bình thường. Đồng tử nhạt màu phản chiếu dưới ánh nắng, cả người như bừng lên sức sống. Cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nói: "Tôi sẽ trân trọng nó cả đời."
Có thể thấy quyết tâm của cậu rất kiên định, Từ Đồng Quy cười nhưng cũng không dám gật bừa. Dựa vào việc mỗi một lần gặp nhau lại thấy một cái mũ bảo hiểm mà nói thì hắn cảm thấy có lẽ tuổi thọ của chiếc mũ này cũng không lâu lắm.
Có thể thấy Giang Vu Tận thật sự rất vui. Cậu vui vẻ đội chiếc mũ bảo hiểm rồi lái chiếc xe điện nhỏ, vui vẻ chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn quay lại vẫy tay, thuận miệng nói: "Hôm nào lại ra ngoài chơi."
Từ Đồng Quy đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng đối phương vừa có được chiếc mũ bảo hiểm là lập tức chạy đi luôn.
Quả thật, điều này rất giống với phong cách của đối phương.
Chiếc xe điện nhỏ và các phương tiện giao thông khác đã rời khỏi trường, lúc sau có một chiếc taxi dừng lại trước cổng trường.
Ba học sinh trung học lúc quay lại lần nữa thì hoàn toàn thất bại, không có hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện, Lục Linh cũng không còn ở đó. Bọn họ leo tường ra ngoài, vòng ra cổng tới hỏi bảo vệ thì biết được rằng đội điều tra đã đến trường hôm nay mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thứ đó không bị Zero lấy đi là được, ba người thở phào và rời khỏi trường.
Từ Đồng Quy trở lại đội điều tra, giao lại đồ đạc cho phòng ban để báo cáo.
Khi trở về văn phòng, đúng lúc hắn đi qua hành lang thì gặp phải Từ Cao trùng hợp đi qua, nhìn thấy hắn, anh ta kinh ngạc hỏi: "Hôm nay dị chủng mạnh lắm à?"
Trước đây, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, đối phương trở về nhìn cũng chẳng thay đổi gì mấy, nhưng hôm nay thì tóc rối tung như thể vừa chọc vào tổ gà.
Từ Đồng Quy tiện tay vuốt tóc, mặt mày dường như không còn lạnh lùng sắc bén như thường lệ, nói: "Không phải dị chủng , nhưng quả thật rất mạnh."
Kỹ năng tạo hình quả thật rất mạnh mẽ.
Người đàn ông cao lớn rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra. Từ Cao đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, nhất thời không hiểu rõ đối phương muốn ám chỉ gì.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ngày mai sẽ được nghỉ. Từ Cao lấy điện thoại gọi cho bạn tốt cùng ăn dưa.
Đối phương đang nói chuyện điện thoại. Chờ sau khi cuộc gọi kết thúc, anh ta gọi lại, lúc điện thoại kết nối, khuôn mặt nở nụ cười: "《Cá Mập Trắng Đại Chiến Cá Piranha》sẽ được chiếu lại vào ngày mai..."
Người ở đầu dây bên kia dứt khoát từ chối, nói là đã có hẹn.
Nụ cười của Từ Cao cứng lại trên mặt.
——
Giang Vu Tận thực sự có hẹn, chính là cuộc gọi trước khi Từ Cao gọi tới.
Hôm nay lúc rời đi, cậu đúng là có nói hôm nào lại cùng đi chơi, nhưng không ngờ cái "hôm nào đó" lại là ngày mai. Có bao ăn hay không không quan trọng, quan trọng là đại đội trưởng Từ chủ động liên lạc, thế nên cậu đã đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!