Chương 46: Trường Trung học Số 6 (2)

Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ

Tiểu Bàn cảm thấy quen mắt, Trương Hân cũng cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc đến khó hiểu, nhưng nhất thời lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.

Ba người đứng cạnh bức ảnh suy nghĩ, Trương Hân đột nhiên nhận ra gì đó, đưa tay che bức ảnh lại.

Đem đôi mắt che đi một chút, tóc lại dài ra thêm chút, dài hơn chút nữa, chút nữa.

Tiểu Bàn kêu lên một tiếng cảm thán: "Vãi!"

Bây giờ cuối cùng họ đã biết tại sao mình lại thấy trông quen quen.

Dù sao trước đây bọn họ thỉnh thoảng là có thể nhìn thấy, còn Trần Cảnh gần như ngày nào cũng bắt gặp.

"......"

Thoáng nghĩ đến dáng vẻ người kia đang nằm trên ghế sofa xem phim truyền hình dài tập, có vài người còn trẻ, lại cảm nhận sự nghiệt ngã của thời gian.

Tiểu Bàn nói: "Gặp ảo giác rồi, chúng ta nhất định đã tiến vào ảo cảnh."

Lục Linh sẽ xây dựng một ảo ảnh dựa trên nhận thức của mỗi người. Ảo ảnh sẽ vô thức chứa đựng nhiều thứ khác nhau nằm trong nhận thức của những người bên trong, cái này chắc cũng được coi như một thứ nằm trong nhận thức của họ.

Tiểu Bàn đưa tay sờ vào bức ảnh: "Còn chân thật đến lạ."

Nhận ra cậu ta định tự lừa gạt chính mình. Trương Hân vỗ bả vai cậu ta nói: "Đi thôi, đi lên bên trên trước."

Tầng trên của tòa nhà dạy học có đầy đủ các phòng học và văn phòng, giống như mọi trường trung học khác, bàn học đều chất đầy sách còn cao hơn cả đầu người, trên bàn còn bày đủ các loại ly nước.

Các phòng học đều bị khóa lại, không thể vào được, văn phòng cũng vậy. Khi bọn họ quẹo ở cuối hành lang thì nhìn thấy nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa có treo một chiếc gương, không giống những tấm gương tối màu xung quanh, chiếc gương này rất mới, còn rất sáng, rõ ràng là vừa được thay cách đây không lâu.

Đây hẳn là nơi cô gái trường Số 6 kia đã đập vỡ gương. Chiếc gương bị vỡ đã được thay, nhìn qua mọi thứ đều trông như bình thường.

Bọn họ cùng nhau đi vào nhà vệ sinh. Bởi sự việc của cô gái trường Số 6 kia, bọn họ đặc biệt chú ý quan sát một góc hành lang phản chiếu trong gương.

Hành lang vẫn bình thường, chỗ nên tối thì tối, giống hệt như trong hiện thực. Tiều Bàn dời mắt, quay đầu nhìn về phía Trần Cảnh, hỏi: "Có cần vào trong nhìn xem không?"

Đột nhiên, tay của Tiểu Bàn bị Trương Hân chạm vào, dưới tình huống như vậy đột nhiên bị đụng vào cũng không phải chuyện tốt gì, cậu ta bị dọa thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Trương Hân nhìn cậu ta, lắc đầu ý bảo cậu ta đừng phản ứng quá lớn, một bên khác ngón tay lặng lẽ chỉ vào gương, thế nên Tiểu Bàn nhìn về phía tấm gương.

Trong nháy mắt, lông tơ khắp người cậu ta đã dựng đứng, động tác đột nhiên khựng lại.

Trong hiện thực, bọn họ có ba người mà trong gương chỉ có hai người Trương Hân và cậu ta, Trần Cảnh đứng bên cạnh bọn họ không xuất hiện trong gương.

Hoặc là nói, trong gương mới là hiện thực. Cậu ta cùng với Trương Hân mới tồn tại, còn người bên cạnh là giả.

Hai người bọn họ chìm vào im lặng, Trần Cảnh ở một bên cũng quay đầu nhìn về tấm gương.

Lúc cậu ta vừa nhìn về phía gương, Tiểu Bàn và Trương Hân liền lao ra khỏi nhà vệ sinh.

——

Trần Cảnh lúc mở cửa sổ ở chỗ xa nhất đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Cửa sổ bị khoá chặt, lúc kéo cửa cũng có vấn đề, nếu dùng sức kéo quá mạnh sẽ gây hư hỏng tài sản công cộng, thế nên cậu ta phải mất chút thời gian mới có thể mở cửa.

Lúc trở lại nơi ban đầu, hai người kia đã không còn ở đây, chắc đã đi kiểm tra nơi khác. Cậu ta lướt quanh một vòng, thấy bức tường lớn dán ảnh thì nhấc chân đi tới gần.

Có lẽ là nhờ một loại trực giác, cậu ta vừa ngước mắt đã nhìn thấy một bức ảnh giữa bức tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!