Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Giang Vu Tận quả thật rất mệt mỏi, mí mắt đã sụp xuống. Cậu nhìn người di chuyển trên màn hình, sau khi xử lý hai tên tuần tra đã có hai người đổi trang phục.
Cậu nói: "Từ tầng ba có thể nhìn thấy tình huống của một vài tầng khác, nên lên tầng ba trước."
Người thay trang phục đi lên cầu thang, yên tĩnh đi đến lầu ba.
Tại lầu ba, cứ cách một khoảng lại có người canh gác, bọn họ đi trước và xử lý những người canh gác ở ngã rẽ. Sau đó dần dần tiến về phía trung tâm, dưới góc chết của tầm mắt những người tầng dưới siết cổ người canh gác.
Hồ Lịch nghe thấy người trong tai nghe còn khen ngợi họ: "Thật tuyệt vời."
Thái độ chân thành, nghe có vẻ thật lòng nhưng anh ta vẫn cảm thấy có phần qua loa có lệ.
Người ở tầng ba đã được xử lý hết. Hơn nữa dựa theo chỉ dẫn, bọn họ cũng không khiến những người bị nhốt trong phòng giam để ý, những người bị nhốt cũng không thấy người tới mà lớn tiếng kêu cứu.
Bằng cách tương tự, người của Đội Điều tra chậm rãi di chuyển từ tầng ba xuống đến tầng một, dọn sạch ba tầng trên mặt đất rồi đổi trang phục với những tên canh gác.
Kho hàng nhìn qua không khác gì lúc trước, vẫn có người canh gác như cũ, có người đi khắp nơi tuần tra. Từng người ăn mặc trang phục màu đỏ sẫm lấy chìa khóa mở từng phòng giam, đưa người bên trong ra ngoài.
Những người bị nhốt trong phòng giam tưởng người nơi này muốn đưa họ đi nơi khác nên dù run lẩy bẩy cũng không ai dám phát ra tiếng động hay chạy loạn, cứ như vậy mà yên tĩnh đi theo chỉ dẫn ra ngoài.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài ý muốn, Hồ Lịch đứng trên lầu quan sát, giọng nói trong tai nghe lại lần nữa nhắc nhở: "Có hai người đang đi lên."
Tiếng bước chân vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, những người khác đang đưa con tin ra ngoài cũng nghe thấy, trong nháy mắt cơ thể căng chặt, lên đạn cho súng.
Khoảng cách từ cửa tầng ngầm ra cửa quá xa, không kịp tiếp cận để xử lý một cách lặng lẽ, họ chỉ có thể nổ súng.
Giang Vu Tận ngồi trên ghế, nhìn vào màn hình, nói: "Không cần hành động, người phía dưới còn nhiều người hơn bên trên, nếu gây ra động tĩnh, anh... chúng ta đều không thể di chuyển nữa."
"Các anh chỉ cần nói 'Đang bàn giao đến phòng thí nghiệm trước' là được."
Những người vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lại buông súng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, hai người từ dưới hầm đi lên, liếc mắt nhìn thấy hàng người đang ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi: "Mấy người đây là đang làm gì vậy?"
Một người trả lời: "Bọn tôi đang bàn giao đến phòng thí nghiệm trước."
Người hỏi có vẻ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ lấy thêm một ly nước từ máy lọc nước gần đó rồi tiếp tục công việc của mình.
Những người bị trói vẫn tiếp tục chậm rãi đi ra ngoài.
Bọn họ đi lên chiếc xe buýt du lịch lúc trước, chắc là để tiện sử dụng, chìa khóa xe vẫn còn móc ở trên cửa, cứ trực tiếp lấy dùng.
Ngoại trừ hai người ở dưới lầu ba, tất cả mọi người đều đã lên xe. Những người mặc đồng phục đỏ sậm lấy bộ đàm, báo cáo với Hồ Lịch còn đang ở trong kho hàng.
Hồ Lịch vừa đi xuống lầu vừa trả lời, cuối cùng dừng lại ở một phòng. Đây là phòng duy nhất còn trống, có lẽ là nơi Giang Vu Tận và bạn cậu ở.
Hồ Lịch bước vào phòng, nhìn quanh một lượt, sau đó rời đi.
Bên ngoài tất cả mọi người đã lên xe, chiếc xe cũng đã cách kho hàng một khoảng. Hồ Lịch rũ mắt lấy bộ đàm ra, nói: "Đi xuống hầm."
Không cần xử lý số lượng lớn con tin, sự việc tiến triển nhanh hơn hẳn.
Nhìn những người trên màn hình đã xuống tới tầng hai, Giang Vu Tận lấy tay che mic, đứng dậy đem bức tranh Thạch Bố vẽ cho vào máy nghiền giấy, tiện tay vỗ vãi Thạch Bố, chỉ về hướng Hoa Tai Vàng cùng người bên cạnh cô ta, nói: "Tìm cách đánh thức bọn họ."
Thạch Bố dùng phương pháp vật lý để đánh thức hai người.
Giang Vu Tận nhìn Hoa Tai Vàng đang mở mắt, cầm chắc điện thoại trong tay, giọng nói yếu ớt: "Cô ta tỉnh lại rồi, mau đến cứu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!