Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Gã đàn ông tệ bạc cùng với Tiểu Lệ đang định xông vào trong xe sống chết đến cùng vẫn còn đang bận giằng co, bỗng dưng một bào tử huỳnh quang đột nhiên bay vào từ cửa kính xe, gã đàn ông liếc mắt nhìn sang, lập tức phát ra tiếng kêu thất thanh.
Công dân Giang đứng bên cạnh cũng hơi tiến lên một bước, nhìn thoáng qua, Tiểu Lệ ở bên cạnh cũng dòm vào trong. Tuy vậy gã đàn ông tệ bạc đó vẫn còn sống, Hồ Lịch đã kịp thời ra tay đập nát cửa kính, qua một lớp găng tay mà bóp nát bào tử, ngoại trừ việc kêu la đến lạc giọng thì không có vết thương nặng nề nào.
Người sau lưng tự nắm lấy cánh tay thở dài, có vẻ rất tiếc nuối.
Hồ Lịch kéo mạnh cửa xe ra ngoài, đưa người bên trong ra rồi quay đầu nói: "Tôi là người của Đội Điều tra Đặc biệt, để tôi đưa mấy cô cậu ra ngoài trước."
Biết Tiểu Lệ sẽ lập tức chạy tới, gã đàn ông tệ bạc vừa ra khỏi xe liền lập tức định chạy ra bên ngoài, kết quả chạy được nửa chừng lại suýt va vào bào tử, lại sợ tới mức hét lên thất thanh.
Hồ Lịch: "....."
Lần đầu tiên, Hồ Lịch cảm thấy bên trán mình đập thình thịch. Anh ta im lặng bóp nát bào tử lần nữa, sau đó quay đầu nhìn về gã đàn ông đứng trốn sau lưng mình, đôi mắt vốn không có cảm xúc lại càng trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Thật lòng mà nói, trừ khi công việc yêu cầu, anh ta hoàn toàn không ngại trực tiếp giết hết những người ở đây.
Gã đàn ông nhìn thành thật nhưng thật ra vẫn đang âm thầm giằng co, quyết không chịu đến gần Tiểu Lệ một bước, một lần khoảng cách sát lại gần liền chạy ra chỗ khác trốn, một con đường thẳng bị gã chạy tới lui một hồi như muốn biến thành một vòng tròn.
Nếu để mà so sánh, người khiến người ta yên lòng nhất có lẽ là người dân Giang. Toàn bộ đường đi đều không lộn xộn, cũng không la hét thất thanh như gã đàn ông kia, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, định miêu tả lại lần nữa hình dáng của chiếc mũ bảo hiểm bị trộm cùng với nỗi đau đớn của mình.
Người này sau khi hóng chuyện vui mới nhớ ra mình vẫn chưa tìm lại được mũ bảo hiểm.
Do bị cây La Sa không ngừng chèn ép, khu vực hầm để xe và những nơi quanh đó đều bị hư hại, điên cuồng sụp đổ, nhưng cũng may là có rễ cây chống đỡ tòa nhà, giúp cho nó không bị sập hoàn toàn.
Đi qua rễ cây cũng không thoải mái gì, cần phải thường xuyên cúi người khom lưng, đôi khi còn gặp được bào tử đột ngột xuất hiện, nhưng chủ yếu vẫn là tiếng la hét thất thanh của gã đàn ông khiến tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cuối cùng khi đối phương hét lên lần nữa, Hồ Lịch tới bên cạnh gã, cầm bào tử đưa tới trước mặt, nhẹ giọng cười nói: "Anh mà còn kêu nữa thì tôi sẽ làm cho anh không kêu được."
Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cả người gã đàn ông lập tức run lên, khắp người nổi đầy da gà. Gã đến cử động cũng không dám, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh không phải là người của Đội Điều tra..."
Hồ Lịch nói với gã: "Chúng tôi là Đội Điều tra Đặc biệt chứ không phải cảnh sát."
Gã đàn ông tệ bạc không dám nói gì thêm, cũng không dám la hét thất thanh lần nữa.
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh. Giang Vu Tận giơ ngón cái với Hồ Lịch: "Quá xuất sắc."
Hồ Lịch nhận lấy lời khen này, cuối cùng cũng dẫn được ba người ra khỏi hầm để xe.
Lúc ra khỏi hầm để xe cũng không giống như hai người Tiểu Lệ tưởng tượng, bầu trời tràn ngập ánh nắng mà bên ngoài cũng là một màu u ám, tất cả ánh sáng đều bị những tán lá từ cái cây mọc từ dưới đất chắn mất, diện mạo của quảng trường cũng hoàn toàn thay đổi.
Hồ Lịch dẫn theo nhóm người đi qua quảng trường gần như trở thành đống đổ nát, cả đường không ngừng tránh né các mảnh vỡ từ tòa nhà.
Cho đến khi đi đến quảng trường bên cạnh, gần như đã hoàn toàn ra khỏi khu vực nguy hiểm, cũng có thể nhìn thấy xe của Đội Điều tra dừng cách đó không xa. Hồ Lịch không đi nữa, dừng chân chỉ về phía xe của Đội Điều tra, nói: "Đi dọc theo con đường này, sau đó lên xe là mấy người được an toàn."
Rõ ràng là anh ta không định hộ tống bọn họ cả một đường, sắc mặt Tiểu Lệ và gã đàn ông lập tức trắng bệch, nhưng hiểu rằng đoạn đường này không đi không được, vì thế chậm chạp lê chân bước đi.
Giang Vu Tận cũng chậm rãi đi theo, tầm mắt không ngừng nhìn quanh đống đổ nát.
Dù đang ở trong tình huống như này, người này vẫn chịu từ bỏ việc tìm lại mũ bảo hiểm. Hồ Lịch nhìn cậu rồi xoay người rời đi.
Trên đường đi, Giang Vu Tận quan sát tình hình xung quanh, trong khi Tiểu Lệ còn đang ngước lên để ý bên trên thì gã đàn ông tệ bạc có vẻ khá nóng vội, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn sang Tiểu Lệ, rồi lại ngửa đầu lên trời chú ý xem có thứ gì rơi xuống không.
Từ nơi này nhìn lên vừa vặn có thể nhìn thấy tình trạng của cái cây khổng lồ nằm trên mặt đất. Những phần rễ cây to lớn sần sùi đang không ngừng bị chặt ra thành từng khúc, lúc rơi xuống còn mang theo cả mấy khối xi măng rơi ra từ các tòa nhà, tạo nên những tiếng động lớn khi va chạm với mặt đất. Thiếu mất vài phần rễ, năng lực hấp thụ dinh dưỡng của cây cũng nhanh chóng suy yếu, lá cây La Sa vốn tươi tốt đến nỗi che lấp ánh mặt trời dần dần khô héo rồi lần lượt rơi xuống mặt đất.
Cũng có không ít mầm cây mới kiên cường mọc lên nhưng hoàn toàn không theo kịp tốc độ rơi xuống. Đại thụ không phát ra nổi âm thanh nhưng các rễ cây và cành cây còn lại vẫn không ngừng chuyển động, không ngừng quấn lấy các tòa nhà. Các công trình kiến trúc bị đè ép, phát ra những âm thanh rợn người.
Âm thanh khi nãy họ nghe được ở hầm để xe là âm thanh này. Thứ bên trên hoàn toàn đã vượt qua nhận thức được phát triển hơn vài chục năm, Tiểu Lệ ngẩng đầu chú ý đến động tĩnh phía trên, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi thứ to lớn như vậy mà vẫn có người đủ năng lực xử lý nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!