Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Chủ đề tiệm cơm thật sự là dành riêng cho các cặp đôi trẻ, sau khi bị nhân viên cửa hàng uyển chuyển phủ định việc một người có thể ăn đến hai phần cơm, Giang Vu Tận lúc đi ra định gọi một người bạn tạm thời đến cùng ăn tạm.
Người bạn cùng hóng chuyện vẫn còn đang bận làm việc mà tên ngốc Thạch Bố mà tới thì chỉ cản trở công việc của cậu, Giang Vu Tận hoàn toàn không để ý tới tên này. Trước tiên cậu gọi điện cho ông chủ tiệm cắt tóc, đối phương kiên nhẫn nghe cậu nói vài câu, kết quả lúc nghe tới tên tiệm cơm thì trực tiếp cúp điện thoại, không mảy may thương tiếc.
Thật là một tình bạn đẹp. Giang Vu Tận chân thành chúc đối phương hút nhiều một điếu, tang lễ gần thêm một ngày.
Cậu tức giận mà buông điện thoại, cậu quyết định từ trong đám đông chọn đại một người qua đường may mắn cũng muốn ăn ở tiệm cơm theo chủ đề, nhưng người đi đường đều có đôi có cặp, có vẻ hơi khó khăn.
Cậu đứng ở cửa ngó nghiêng, có người đang nhìn cậu, một lúc sau, có lẽ cuối cùng đã hạ quyết tâm, có một người từ trong đám đông đi đến gần cậu, hỏi: "Anh đi một mình à?"
Giọng nói có vẻ khá lo lắng.
Đột nhiên có người lạ từ đâu chui ra đứng bên cạnh, Giang Vu Tận đang định thành thật trả lời thì thấy người đàn ông mặc đồ đen trong đám người, thế nên nói: "Bây giờ thì không phải."
Cậu nhìn Từ Đồng Quy cùng một người đồng nghiệp quen thuộc đứng cách đó một khoảng rất xa, đầu óc cậu liền hoạt động.
Từ Đồng Quy và Hồ Lịch cứ như vậy nhìn người bước nhanh tới đây, tóc bay lên theo động tác, nụ cười dưới ánh sáng trở nên kỳ dị.
Nhìn biểu cảm rõ ràng là đang tính toán gì đó.
Lúc cậu tới gần, cổ tay đội trưởng Từ liền có cảm giác lạ, một loại xúc giác kỳ dị truyền đến.
Trong tay nắm lấy cổ tay người nọ, Giang Vu Tận vẫy tay về phía Hồ Lịch: "Tôi mượn anh ấy một chút, hai phút thôi."
Từ Đồng Quy thực sự bị mượn đi rồi, người này bị đưa đi trong im lặng, hoàn toàn không có phản kháng, hơn nữa người cao chân dài, rất dễ dàng đuổi kịp bước chân của đối phương.
Hồ Lịch nhướng mày nhìn hai người rời đi, lúc sau mới phản ứng lại, mỉm cười vẫy tay.
Thật tuyệt, tên điên cuồng công việc đi rồi, đã đến giờ nghỉ trưa.
Từ Đồng Quy không phải là tên điên cuồng công việc, chỉ là một công cụ đa năng bằng người. Người bên cạnh lôi kéo cổ tay hắn thành công trà trộn vào tiệm cơm chủ đề, chọn một nơi ở cách cặp đôi tóc xoăn kia không xa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống lấy thực đơn tùy tiện gọi vài món, tầm mắt của công dân Giang vẫn không rời khỏi cặp đôi tóc xoăn, chờ đến khi cậu ý thức được mới phát hiện công cụ bằng người trước mặt còn chưa rời đi, vừa mới chuẩn bị nói đối phương có thể rời đi lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của đối phương.
Là đồng nghiệp Hồ gọi điện thoại tới, nói cây con bởi vì bữa trưa quá nóng đến mức sống không nổi muốn chết nên đã tạm thời cắt đứt liên hệ với cây mẹ, kêu hắn không cần phải gấp gáp đi tìm mà đi ăn cơm chút rồi hẳn quay lại làm việc tiếp.
Đi ăn chút cơm nghĩa là đối phương đã nhân cơ hội này chạy đến gọi một bàn tiệc hải sản lớn, không ăn xong thì tuyệt đối không làm việc, nhất định phải bảo vệ thời gian ăn trưa khó lắm mới có được.
Hôm nay người này đi tìm cây mẹ mới nửa ngày đã bắt đầu không kiên nhẫn, đi đường không ngừng lười biếng, cuối cùng cũng có thời gian liền lập tức nhanh chóng nghỉ ngơi.
Âm thanh từ điện thoại không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh lại rất rõ ràng, Giang Vu Tận vốn đang định nói gì đó liền ngậm miệng, quyết định tiếp tục quan sát tên đàn ông tệ bạc và một người bạn gái khác của hắn.
Từ Đồng Quy yên lặng nhìn cậu, đôi đồng tử màu xám tro hơi giãn ra.
Nhiệm vụ quan sát thực hiện được một nửa thì đồ ăn lên bàn, thế nên Giang Vu Tận quay lại, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, thế nên hỏi: "Anh có gì muốn hỏi à?"
Cậu cũng đoán được đối phương nghĩ gì trong đầu.
Từ Đồng Quy: "Vừa nãy thấy cậu gọi điện thoại."
Giang Vu Tận trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó thì không có sau đó nữa. Cũng không nói gọi làm gì, cũng không nói rõ là gọi cho ai.
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn xuống.
Nghĩ rằng hắn cúi xuống nhìn đồ ăn, ông chủ Giang vì thế liền hào phóng nói: "Anh ăn trước đi, muốn ăn cái gì thì gọi." Cậu còn phải lưu lại bằng chứng quyết định, để sau này khi thật sự chia tay thì còn chiếm được ưu thế về mặt đạo đức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!