Chương 38: Tòa tháp trên biển (3)

Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ

Nước biển tràn ra ngoài, đập vào tường đá tạo ra tiếng động lớn rồi lặng dần, ông chủ tiệm cắt tóc ngồi dưới đỉnh tháp, nhìn những tinh thể rơi ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống tình hình tầng dưới.

Tầng dưới không chỉ có ba học sinh trung học còn có vài người mặc quần áo màu đỏ sẫm, hai bên không ngừng chạy giữa các tầng, bên nào cũng muốn giết đối phương thế nên ra tay không hề nhượng bộ.

Rõ ràng số người áo đỏ đông gấp đôi, nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt, bị thương chảy máu khắp sàn.

Đứa con tiện lợi của Giang Vu Tận cũng bị thương, nhưng hệt như người cha rẻ rúng của cậu ta, càng bị thương thì đánh càng hăng, lau máu trên mặt xong liền quay lại đâm thẳng vào người phía sau, động tác không những nhanh mà còn dứt khoát, không chút do dự.

Tiểu Bàn ở một bên mở to mắt: "Sau lưng cậu có mắt à?"

Mặt đất chất đầy xác chết, máu đọng lại trên gạch lát sàn tầng một, những chiếc đuôi cá vốn màu xám nay đã bị nhuộm đỏ.

Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, những tia lửa điện lơ lửng trong không khí dần tiêu tán, Trương Hân thở ra một hơi thật dài, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Phần lớn tòa tháp khổng lồ đã bị phá hủy, các bức tượng bị đập vỡ, cầu thang bị gãy, đèn dầu trên tường cũng bị hất tung, lửa đang cháy lan trên mặt đất và các phần khác của tòa tháp cũng có dấu hiệu cháy.

Sau khi nhìn thời gian, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra, nói: "Ra ngoài trước đi."

Điếu thuốc trong miệng đã cháy hết, ông chủ tiệm cắt tóc dụi tắt điếu thuốc, kéo cần gạt giấu trên cột, lần trước đến đây họ vô tình phát hiện ra thứ này, không ngờ giờ nó lại có tác dụng.

Khi cần gạt được kéo xuống, quanh tháp động nhiên phát ra tiếng động, hệt như tiếng bánh răng xoay chuyển, sau đó là tiếng nước đột ngột đổ xuống.

Tất cả các lối ra vào của tháp đều bị đóng lại và bị gạch đá chặn ngang, nước chảy vào tháp tích tụ lại, mực nước nhanh chóng dâng cao, nước biển bao phủ các bức tượng, có thứ gì đó đang lặng lẽ biến đổi.

Tất cả các bức tượng đều sống dậy, đôi mắt trắng dã nhìn về phía ba người đang đứng giữa đại sảnh.

Một cảm giác tuyệt vọng không biết từ đâu ập đến.

Trương Hân tỉnh táo trở lại, Tiểu Bàn còn chưa kịp thở mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, Trần Cảnh ngước mắt lên, lướt nhanh quanh tòa tháp, cố gắng không bỏ sót một chỗ nào.

Trên đỉnh tháp không có người. Mấy thứ này đủ để giữ chân ba học sinh trung học ở lại đây một lúc nữa, ông chủ tiệm cắt tóc sau khi kéo cần gạt và châm một điếu thuốc đã rời đi.

Khi bước ra ngoài lần nữa, toàn bộ hòn đảo đã thay đổi. Mặt đất rộng rãi ban đầu đã biến mất, sau khi bước ra khỏi tháp thứ đối mặt với bọn họ là nước biển không ngừng đánh lên. Sương mù lúc trước bao quanh hòn đảo đã khuếch tán ra xa. Ngoài biển có những xoáy nước bị sương mù bao phủ, xoáy nước xoay với tốc độ rất nhanh, máu đỏ nhuộm đầy một vùng.

Khi xoáy nước đến gần một nơi lại vỡ tan trong nháy mắt, lần nữa biến thành nước biển bình thường, chập trùng theo sóng biển.

Giang Vu Tận đã đi xuống biển, chủ động tiến vào sân nhà của đối phương.

Nhân Ngư với mái tóc màu xanh rêu trên biển, đôi mắt xanh nhạt nhìn người đang đến gần, khởi động quyền trượng trong tay, vẻ mặt vừa lẳng lặng lại nghiêm trang, trông không hề giống đang dùng hết sức để giết người.

Sóng gió trên biển nháy mắt im bặt, không chút gợn sóng, giống như một vùng tĩnh. Không có tiếng sóng ồn ào, hai bên tai chợt trở nên yên tĩnh, cả không gian hệt như đã chết.

Trên mặt biển sóng yên biển lặng nhưng dưới đáy biển lại có dòng nước ngầm không ngừng chuyển động tạo thành một lực hút cực lớn cuốn lấy buộc người ta không thể không chìm xuống biển.

Tay Giang Vu Tận vẫn cầm theo cành khô cậu nhặt được lúc trước, cành cây trực tiếp xẻ đôi nước biển, có vài con cá dưới biển bị cuốn vào, khi lần nữa nhìn lại, chúng đã trở thành vô số xác chết chìm dưới biển sâu.

Nước biển tách đôi, dẫn thẳng đến Nhân Ngư ở tâm biển. Người vừa bước xuống biển biến mất trong nháy mắt, dùng mắt thường hoàn toàn không thể thấy được động tác của đối phương. Chờ đến khi lần nữa nhìn rõ, một bàn tay cậu đã bóp chặt cổ họng của Nhân Ngư, một tay khác xuyên qua kẽ hở trên ngón tay Nhân Ngư, dùng một chút lực.

Xương ngón tay Nhân Ngư cùng với quyền trượng xanh lam vỡ vụn. Cậu làm cho Nhân Ngư cảm nhận cảm giác quyền trượng trực tiếp bị phá hủy trong tay mình, sau đó tóm lấy đối phương, ấn nhanh xuống biển sâu.

Tầm mắt dần dần tối sầm, đôi đồng tử xanh nhạt của Nhân Ngư nhìn thẳng vào người dường như đang bị dính chặt với nó.

Mái tóc hơi dài bị hất ra sau, khi độ sâu và áp suất dưới biển dần tăng lên, màu đen trên tóc cũng nhạt dần, mái tóc của người trước mặt dần dần biến thành màu xám trắng.

Ông chủ tiệm cắt tóc đang đứng trên mảnh đất còn sót lại dưới chân tháp thì nghe thấy một tiếng động lớn vang đến từ biển sâu, một âm thanh đến từ nơi rất xa, như thể có thứ gì đó vừa bóp gãy và vỡ ra, trong biển xuất hiện một khe nứt, một lượng lớn nước biển cực lớn liên tục tràn vào khe nứt, nhưng khe nứt cứ hệt như một cái động không đáy, vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy.

Âm thanh có vẻ hơi quá ồn ào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!