Chương 30: Thứ này lại ghét bỏ tóc bạc!

Edit: Lâm Hạ Linh

Sáng hôm sau, Giang Vu Tận đang vùi mình trong chăn thì bị tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động đặt cạnh giường đánh thức.

Đôi mắt vẫn chưa mở nổi, cậu vươn tay sờ sờ ở mép giường, sờ đến chiếc điện thoại thì kéo nó vào trong chăn, sau đó dùng cảm giác nhận điện thoại.

Là điện thoại từ Cục Điều tra, nói là về chuyện ngày hôm qua còn cần làm một cuộc tra hỏi đơn giản với còn cần ghi lại để kết án.

Đại não vẫn còn đang mơ màng, đối phương nói gì Giang Vu Tận cũng không nhớ, chỉ nhớ kỹ Cục Điều tra, dò hỏi được từ ngừ mấu chốt, sau khi ngắt điện thoại thì cứ như du hồn, toàn thân đều đang lở lửng trên không.

Học sinh trung học đang ở phòng bếp cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, lúc nhìn thấy cậu dựa cửa xuất hiện ở phòng khách thì sửng sốt, lát sau lại lấy thêm một cái bát từ kệ tủ.

Cả một buổi sáng, đến chính Giang Vu Tận cũng không biết chính mình đã ăn gì, cơm nước xong xuôi liền mơ màng ra cửa.

Ngày hôm qua hung hăng kiếm được ba khoản lời, cậu cũng không tự ủy khuất chính mình, giơ tay liền gọi taxi, trên xe lại làm một giấc.

Kết quả của việc làm một giấc chính là lúc cậu xuống xe đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, một đường thẳng tắp hướng về Cục nào đó không biết tên đối diện Cục Điều tra, vẫn may bảo an canh cửa đúng lúc giữ cậu lại, đem cậu kéo về thực tại.

Đi vào trong Cục, rốt cuộc cũng tìm được văn phòng cần tìm, cậu ngồi ở bàn làm việc, giơ tay làm một cái ngáp.

Người liên hệ với cậu nhìn qua vẫn còn là một người trẻ tuổi, trong tay cầm mấy sấp giấy ghi chép cùng với một cây bút, chắc là nghiệp vụ vẫn còn chưa thạo nên nhìn qua có vẻ khá khẩn trương.

Bên cạnh nhân viên nghiệp vụ trẻ tuổi có một người đứng cạnh, anh ta nhìn qua rất thoải mái, xoay người còn đưa cho cậu một chén nước, cười nói: "Mời."

Người mời nước là Hồ Lịch, nhưng không có mặc áo sơ mi bông.

Giang Vu Tận không uống nước, nhìn về phía nhân viên nghiệp vụ, hy vọng được hỏi nhanh đáp nhanh, mau mau kết thúc.

Nhân viên nghiệp vụ nhìn qua khẩn trương nhưng tố chất vẫn còn khá tốt, còn có thêm Hồ Lịch đứng một bên nhắc nhở, hiệu suất rất cao, Giang Vu Tận lựa chọn giữ lại một phần sự thật, trả lời hết sức trôi chảy.

Lời cậu nói cùng với nội dung lời khai của bốn người Lý Ưng có thể đối chiếu, không có vấn đề.

Tra hỏi kết thúc, nhân viên nghiệp vụ bắt đầu tiến hành thu gọn đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy đưa người dân Giang trở về, kết quả Hồ Lịch đứng một bên cả buổi lại đứng thẳng người, nói: "Để tôi đưa đi."

Giang Vu Tận không nói chuyện, đứng dậy đi ra ngoài.

Ai đưa cũng như nhau, cậu chỉ muốn về sớm một chút xem bản tin buổi sáng.

Buổi sáng người trong cục cũng không tính là nhiều, Hồ Lịch nhìn về phía người bên cạnh, nói: "Cậu tìm người còn rất giỏi."

Giang Vu Tận khiêm tốn: "Cũng được thôi."

Đuôi lông mày Hồ Lịch nhướng lên, lát sau nói: "Cậu có thể giúp tôi tìm một người không?"

Giang Vu Tận nhìn về phía hắn: "Tôi muốn tìm một người tóc bạc, cậu có gặp qua không?"

"Tóc bạc?" Giang Vu Tận lắc đầu, "Phạm vi này quá lớn."

Cậu giữ túi quần của mình, nói: "Gần đây nhận đủ cái ủy thác rồi, chừng nào tôi hết tiền rồi nói tiếp."

Vừa vặn đi đến cổng lớn của cục, người mặc áo sơ mi nhăn nheo lại tìm được xe taxi, trực tiếp chui vào trong xe.

Hồ Lịch đứng ở cửa nhìn đối phương rời đi, lúc sau xoay người.

Cho dù mò kim đáy bể, không tìm được vẫn phải tìm cho ra.

_____

Bởi vì ở dưới lầu nghe các bác gái nói chuyện bát quái sau khi mua đồ ăn về, cuối cùng Giang Vu Tận vẫn không xem được bản tin buổi sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!