Chương 11: Tôi thích đàn ông

Lý Nhị không thể tin được, vô thức muốn quay đầu nhìn người phía sau, nhưng đầu lại bị giữ chặt, không thể động đậy.

Cách đó không xa, trên sườn núi đã tạo ra một miệng núi lửa lớn, thân thể Saka bị chẻ làm đôi, từ từ rơi vào vách núi, làm rung động rất nhiều cây cối.

Ba người Trần Cảnh vừa đuổi tới cũng ngẩng đầu. Tiểu mập chậm rãi nói: "... Thì ra đây là Từ Đồng Quy."

Sau khi Saka chết, sương mù bắt đầu dần dần tan đi, Giang Vu Tận buông tay Lý Nhị ra, quay người chậm rãi rời đi, biến mất trong sương mù.

Sáng nay khi họ trốn ra, đội trưởng Từ đã rất nhiệt tình chỉ giúp cậu hướng đi đến nhà ga, mà cậu, người đáng lẽ ra phải đến trạm chờ xe buýt không nên ở chỗ này.

Một trò hề đã kết thúc.

Trần Cảnh và những người khác tìm thấy xương gãy cùng những cánh tay và lông còn lại dưới chân vách đá, lông vướng vào lông thú hoang, họ im lặng một lúc rồi rời đi.

Sau khi tìm thôn dân tra hỏi, Từ Đồng Quy cũng chạy đến chân vách đá, tìm được vài sợi tóc còn sót lại thì cất đi, tìm thấy một hang đá ẩn dưới vách đá cạnh thôn và nhìn thấy bông hoa cộng sinh chỉ còn duy nhất một cành nhỏ, kèm theo đó là một cành cây cắm vào giữa lòng bàn tay, trông rất tùy ý.

Cảnh sát sau đó ập đến thôn Tùng Sơn, khiến thôn làng yên bình trước đây trở nên ồn ào, náo nhiệt.

Giang Vu Tận bắt chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày để ra khỏi thôn Tùng Sơn vào buổi sáng, trên xe chỉ có cậu và tài xế. Người tài xế vẫn còn ấn tượng với cậu nên nhìn sang hỏi: "Người bạn kia của cậu đâu? Cái người cao ráo, đẹp trai kia ấy."

" Bạn?"

Giang Vu Tận phản ứng lại trong một giây, rồi mỉm cười nói: "Anh ấy còn có việc phải làm, thế nên tôi đi trước."

Trên đường về, trong núi có sương mù, người ngồi bên cửa sổ, thả lỏng tay đó gió thổi từ trên núi về, hơi nheo mắt lại.

Đi được nửa đường, một hàng xe cảnh sát từ hướng ngược lại lao tới, ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ xuyên qua sương mù, lướt qua xe buýt.

Tài xế tò mò: "Sao có nhiều xe cảnh sát vậy? Thôn Tùng Sơn có chuyện gì à?"

Hành khách phía sau không trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Giang Vu Tận lại say xe một cách vẻ vang.

Lần trước là do quá no, còn lần này lại là vì không ăn gì đã trèo lên xe.

Khi cậu xuống xe, tài xế nhìn cậu khoa tay múa chân hết lần này đến lần khác dường như muốn giúp cậu xuống xe.

Giang Vu Tận với tư cách một công dân kiên cường đã từ chối.

Công dân kiên cường họ Giang cuối cùng đã trở lại thành phố A vào buổi chiều và lập tức leo lên giường.

Nguy hiểm thật, cứ ngỡ nếu chậm một giây cậu sẽ chết chắc.

Nằm ì trên giường đến tận nửa đêm, khi cậu tỉnh lại thì trời đã tối đen.

Cậu đứng dậy, tắm rửa, mặc lên bộ đồ ngủ, mở cửa ra phòng khách, ngồi trên ghế sô pha bật TV, tùy ý chuyển kênh.

Học sinh trung học ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp trở về vào lúc nửa đêm, vừa mở cửa bước vào đã nghe một tiếng gào đến tê tâm liệt phế.

Âm thanh đó phát ra từ phòng khách, cậu ta xỏ dép đi vào phòng khách thì phát hiện âm thanh đó phát ra từ TV.

Khi cậu ta đến gần, trên TV xuất hình ảnh hai nam một nữ đang đánh nhau, người ngồi trên sô pha chăm chú nhìn màn ảnh, cảm thán: "Mối quan hệ của mấy người thật phức tạp."

Thở dài một hơi, cậu nhấp một ngụm rượu, khi quay đầu lại tình cờ thấy học sinh trung học đang đứng cách đó không xa, bàn tay đang cầm rượu của cậu dừng lại, hơi cúi người quét hết chai rỗng trên bàn vào thùng rác, thản nhiên hỏi: "Cậu cùng bạn bè chơi vui không?"

Trần Cảnh nói: "Không tệ."

Lưu Thừa chết, manh mối bị gián đoạn, còn suýt chút nữa bị Từ Đồng Quy bắt gặp, chuyến đi này thật sự không vui vẻ chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!