Chương 9: Vụ án trộm chó 2

Thấy người đi xa, Lục Nịnh tiến lên kéo kéo chú chó màu đen phía dưới:

"Tao cởi dây thừng cho mày, mày đừng chạy, tao mang mày đi tìm chủ nhân, được không?"

Gâu ~ ( cảm ơn người tốt, ư ư ~ )

Lai Phúc thu hồi khí thế hung hăng, đưa mũi ngửi ngửi, nhìn xem đây là đứa xui xẻo nào.

Gâu ~ ( may mà Nịnh Nịnh đi ngang qua, nếu không thì bạn đã toi đời rồi. )

Lai Phúc vừa nói một câu, lại làm chó đen nhớ lại vừa rồi suýt nữa bị giết, nước mắt lại bắt đầu chảy ra.

Lai Phúc!

Lục Nịnh nhìn con chó khờ khạo nhà mình, ngăn nó tiếp tục nói.

"Không có việc gì a, đợi lát nữa mang mày đi tìm chủ nhân. Có hắn bảo vệ mày, sau này sẽ không sợ nữa."

Gâu ~ ( Vân Vân đối với gâu rất tốt.

Con người yên tâm, cô ấy sẽ báo đáp chị. )

"Tao chỉ hy vọng, chủ nhân của mày sẽ tìm được mày, nếu không mày cũng chỉ có thể trở thành chó lang thang."

Chủ nhân nuôi chó là thú tiêu khiển, cũng không để ý đến chó nhiều lắm, cho dù chó bị bắt đi, cũng không tính toán đi tìm, cho nên số lượng chó lang thang mới nhiều như vậy.

Rất nhiều người nuôi chó để chó tự mình chạy, đều là không tìm thấy đường về nhà nên cuối cùng chỉ có thể lang thang.

Gâu u u ~ ( Không đâu, không đâu.

Vân Vân nói gâu là mạng của cô ấy, cô ấy sẽ tìm gâu. )

"Được được được, chủ nhân của mày sẽ tìm mày, sẽ tìm mày mà." Mới vừa trải qua kiếp nạn sống chết, Lục Nịnh cũng không muốn hù dọa nó, để nó suy nghĩ tiêu cực.

"Dây thừng trói quá chặt, mày kéo một chút."

Đợi chó đen có thể đi lại bình thường, Lục Nịnh đem một đầu dây dắt chó khác đeo lên cổ cho nó, cứ như vậy dắt hai con chó rời đi.

"Đây là chó của tao, tên là Lai Phúc, tao là Nịnh Nịnh, mày tên là gì?"

Gâu ~ ( Gâu tên là Bánh Gạo Nếp, Vân Vân thích gọi bé Nếp cưng. )

"Được, chúng ta đi thôi. Mày nhớ mày ở đâu không?" Lục Nịnh không ôm hy vọng hỏi.

Gâu gâu ~ Bánh Gạo Nếp có chút áy náy nói: ( gâu không biết… )

"Đi đi, mang mày tới Cục Cảnh sát, xem có thể tìm được chủ nhân mày không. Nếu không được chỉ có thể dán thông báo tìm chó."

Lục Nịnh cũng không mong đợi Bánh Gạo Nếp có thể nhớ rõ đường về nhà, bọn trộm chó đều sẽ mang chó đến nơi rất xa để ra tay, Bánh Gạo Nếp không nhớ được cũng bình thường.

"Lai Phúc, bây giờ không đi mua táo nữa được không?" Lục Nịnh thương lượng hỏi.

Gâu~ ( đồng ý, trước tiên đưa Bánh Gạo Nếp đi tìm chủ nhân. )

Ngoan quá.

Vì nơi đây dân cư sinh sống nên kinh tế phát triển, Cục Công an thành phố Dung cũng ở gần đây.

Lai Phúc cả đoạn đường đi cứ cọ cọ bên người, Bánh Gạo nếp giống như có thể hiểu rõ đối phương đang an ủi mình, trong lòng cũng không sợ hãi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!