Chương 48: Mèo Lam đi lạc 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sophia có ký ức bắt đầu từ bệnh viện, không nhớ rõ mẹ mình, A Li. Đây là lần đầu tiên nó gặp đồng loại, cũng là mẹ ruột, từ cảm giác xa lạ đến thân quen, thời gian bên nhau dường như quá ngắn ngủi.

Meo ô~ Sophia cọ vào người A Li, như muốn níu kéo. ( Không đi, không được sao~ )

A Li xoay người, nhẹ nhàng liếm lông Sophia để trấn an, rồi ngồi xuống nhìn nó.

Meo~ ( Con phải học cách độc lập và trở thành một chú mèo dũng cảm. )

A Li không quên nhắc nhở Sophia: đừng tò mò chạy ra ngoài, bởi đó là nơi nguy hiểm. Nếu chẳng may đi lạc, điều quan trọng nhất là tránh tin tưởng hoặc đến gần người lạ.

Mặc dù hiện tại Sophia sống cùng con người, không ai có thể lường trước những bất ngờ trong cuộc sống. A Li đã chứng kiến quá nhiều trường hợp mèo nuôi bị đi lạc do con người bất cẩn, trở thành mèo hoang.

Kết cục, chúng không thể thích nghi với cuộc sống bên ngoài hoặc quá tin tưởng con người, dẫn đến bị những kẻ xấu làm hại.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng A Li gặp Sophia. Nhưng điều đó không sao cả, bởi hầu hết các mèo con sau khi trưởng thành đều sẽ rời mẹ để sống độc lập. Sophia chỉ rời A Li sớm hơn một chút mà thôi.

Dù vậy, những gì cần dạy bảo, A Li vẫn dặn dò kỹ lưỡng, chỉ hy vọng Sophia không bao giờ phải dùng đến.

Trong khi A Li dạy Sophia những kiến thức sinh tồn ngoài trời, Tư Tâm Tiệp trao cho Lục Nịnh một khoản tiền 10 vạn, và khéo léo thuyết phục cô không từ chối.

"Kỳ thực số tiền này chị sớm muốn gửi cho em, nhưng chị biết em mà. Nếu không phải gặp trực tiếp, em sẽ không nhận."

Tư Tâm Tiệp nói với ánh mắt dịu dàng, nhìn Sophia đang vui đùa. Ít ai ngờ rằng, một tháng trước, nó còn phải vật lộn để thở.

"Chị không thích chiếm lợi từ người khác.

Nếu chị đã nuôi Sophia, thì chi phí chữa trị trước đây chị không thể giả vờ không biết. Hơn nữa, chị biết em cũng có gánh nặng riêng. Chị yêu quý Sophia nhưng chị không làm được như em, vô tư giúp đỡ tất cả mèo hoang.

Nhưng làm được phần nào thì chị vẫn cố gắng.

"Sau những lời chân thành của Tư Tâm Tiệp, Lục Nịnh không từ chối nữa và nhận khoản tiền."À, số tiền thế chấp kia chị cũng không cần đâu. Cứ để em tự sắp xếp." Tư Tâm Tiệp nhẹ nhàng bổ sung.

Cô không hề tiếc 3 vạn còn lại, nhưng biết rằng nếu đưa thêm, Lục Nịnh có lẽ sẽ không nhận.

Cô gái nhỏ có lòng tự trọng, không bao giờ muốn nhận bố thí.

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói được.

Nếu người khác muốn cảm ơn, cô chấp nhận là được.

Trước khi rời đi, Lục Nịnh chìa tay về phía Sophia, nhìn nó một cách yên lặng. Vì A Li, Sophia rất tò mò về cô, nên nghiêng đầu, ngập ngừng đặt chiếc chân bé xíu của mình vào tay cô.

Lục Nịnh dịu dàng ôm Sophia vào lòng, đôi tay thành thục vuốt v e bộ lông mềm mại của nó.

Đây là chú mèo con vừa ra đời đã gặp quá nhiều sóng gió. Cô đã cố gắng hết sức để cứu nó và cuối cùng trao nó cho một người thật sự yêu thương.

Trong thâm tâm, cô thầm chúc:

[ Hy vọng mày có thể sống vui vẻ và bình yên trong thế giới của loài người. ]

***

Bên ngoài tiểu khu, Lục Nịnh nhẹ nhàng nói với A Li trong lòng:

[ Nếu sau này mày nhớ Sophia, tao sẽ lại đưa mày đến. ]

Meo~ ( Không cần, mèo con sống rất tốt, meo rất yên tâm. ) A Li đáp, ánh mắt bình thản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!