Sau khi sắp xếp xong cho đám mèo, mèo đen liền nép mình ở góc tường trong con hẻm nhỏ, chăm chú nhìn vào căn nhà ở tầng một.
Thực ra mà nói, mèo con cũng không phải là con mèo đầu tiên bị gia đình họ làm tổn thương. Từ rất lâu trước đây, người đàn ông trong nhà kia khi đi trên đường thường thích đá vào những con mèo ẩn nấp ở góc. Khi chuyện này lặp lại nhiều lần, các con mèo bắt đầu rất ít dám chạy tới con hẻm ấy.
Lần này, mèo con vô tình chạy đến đây, thì bị cậu bé bắt được. Khi mèo đen đến, trong phòng đã không còn tiếng khóc của cậu bé.
Nhưng người đàn ông lúc này bước ra khỏi cửa phòng, tay cầm vài cái xúc xích. Mỗi khi đi vài bước, ông ta lại thả xuống một mẩu xúc xích phủ bột phấn.
Mèo đen biết rằng những mẩu xúc xích phủ bột phấn đó, ngay cả chuột cũng không muốn ăn.
Trước đây, đã từng có một con mèo tham ăn, nhặt được một viên xúc xích thì vui vẻ ăn hết. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó sùi bọt mép, hấp hối, không thể chịu nổi quá vài giờ nên cuối cùng đã chết.
Đó là lý do mèo đen phải cảnh báo đám mèo ngay từ đầu. Nó không hề xem nhẹ lòng dạ trả thù của con người. Cảnh tượng trước mắt lúc này càng củng cố thêm suy đoán của nó.
"Đám súc vật này, xem tao có độc chết được chúng mày không!" Người đàn ông oán giận nói.
Trong phòng lại bước ra một người phụ nữ, trên tay ôm đứa bé trai với đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa mới ngừng khóc.
Bà ta nói:
"Theo tôi, chi bằng gọi điện cho đội bắt chó, cho họ tới bắt hết đám mèo hoang chó hoang xung quanh đi, để Gia Bảo của tôi không phải sợ nữa."
Cái gọi là đội bắt chó thực chất chính là nhóm người trộm chó có tổ chức, nhưng hiện tại cảnh sát đang truy quét gắt gao nhóm này, nên ý tưởng của người phụ nữ đã thất bại.
"Nghĩ cái gì vậy? Chủ nhà cũng nuôi một con chó, nếu họ biết chúng ta gọi đội bắt chó tới, làm liên lụy đến họ, thì căn nhà này chúng ta cũng đừng hòng ở tiếp."
Người đàn ông trong nhà vốn chỉ làm những công việc vặt quanh trường học gần đó. Họ có thể thuê được căn nhà giá rẻ như thế này đều nhờ vào việc trước đó họ mặt dày kỳ kèo ép giá, mới thuê được căn hộ một phòng một sảnh này.
Vì vậy, họ không muốn đắc tội chủ nhà.
"Hơn nữa, đám chó mèo đó thích nhặt đồ ăn, chỗ xúc xích này của tôi ít nhất cũng có thể khiến mấy con trúng độc mà chết. Đến lúc đó, mang chúng đi bán lại có thể kiếm thêm vài trăm đồng."
"Được được được, anh giỏi lắm. Anh xem con mình bị mèo cào, có cần đưa đi bệnh viện kiểm tra không?"
Người phụ nữ nhìn cánh tay trắng trẻo của đứa trẻ, trên đó có vài vết cào rõ ràng, đau lòng nói.
"Ôi chao, bôi chút thuốc đỏ là được, lên bệnh viện làm gì cho tốn tiền." Người đàn ông hờ hững trả lời.
Sự thờ ơ nhất thời này lại trở thành nguyên nhân dẫn đến cảnh tan cửa nát nhà về sau, có lẽ cũng được coi như sự báo ứng cho thiện ác trên đời.
***
Lục Nịnh cùng Chương Thư Vận bước vào sân thể dục.
Bùi Hạo đã để mọi người sắp xếp thiết bị cần dùng cho hội thể thao tại đây, để những người đã đăng ký tham gia có thể luyện tập trước. Dù lúc đăng ký ai nấy đều tỏ ra không mấy nhiệt tình, nhưng một khi đã chấp nhận tham gia, không ai muốn lơ là, mà đều cố gắng hết sức để đạt được thứ hạng tốt.
Lục Nịnh đăng ký hai hạng mục: chạy bộ và nhảy cao, nên các cô đến khu vực dành cho nhảy cao trước.
Ở giữa sân cỏ trên đường băng nhựa là khu vực nhảy cao đã được chuẩn bị sẵn, gồm xà nhảy cao và hai lớp đệm dày 20cm, đảm bảo nếu ngã xuống cũng sẽ không bị thương.
Khu vực nhảy cao đã có các nam sinh đang luyện tập. Lục Nịnh nhìn về phía vạch xuất phát chạy, thầm nghĩ chắc hẳn không chỉ có mình cô đăng ký tham gia nội dung nhảy cao cho nữ thôi chứ.
Bùi Hạo sau khi dạo qua một vòng, bước vào khu vực nhảy cao, đuổi mấy nam sinh đang nhảy chơi một cách hi hi ha ha đi.
"Đi đi đi, để nữ sinh tập trước, các cậu đều là lão bánh quẩy cả rồi, còn tập gì nữa!"
"Này, thể ủy, lời này của cậu không đúng rồi. Lúc trước là ai khổ sở cầu xin như vậy chứ?"
"Đúng thế, là ai nhỉ? Cầu xin cậu, chỉ cần đăng ký một cái thôiii, coi như giúp anh em một việc đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!