Chương 18: Đi công viên thú cưng chơi 2

Bể bơi cũng không cấm người xuống nước. Nếu muốn đi xuống mà không có quần áo tắm rửa, có thể đi thuê một bộ áo mưa quần yếm.

Đương nhiên này cũng không phải bảo vệ tuyệt đối.

Nhìn xem, ở chính giữa bể bơi có một cô gái, mặc áo mưa quần yếm, đỡ hai bên sườn chó nhà mình dạy nó bơi lội. Một thanh niên cùng một con Alaska bên cạnh chơi đùa không chú ý tới gần, không cẩn thận hất một đống nước qua.

Cái này áo mưa cũng thành vô dụng, trên mặt trên người cô ấy ướt một mảnh.

"Ngại quá, ngại quá. Tôi không chú ý. Nếu không tôi giúp bạn nhìn chó, bạn đi lên lau qua." Thanh niên đẩy một con chó to ra chen tới hướng cô gái xin lỗi.

"Uy, không sao. Vốn nghĩ không cần thay quần áo nhưng cái áo mưa này thật vô dụng." Corgi nhà mình đã học xong bơi lội, cho nên cô gái cũng buông tay.

Đối với vô tình bị hất nước, cô gái cũng không có tức giận mà chỉ cười cười với chàng trai.

Hai người không phát sinh tranh chấp mà thông cảm cho nhau. Đám chó cũng không có chú ý đến chủ nhân, tự mình chơi đùa.

Mà Lai Phúc, đã rất quen thuộc bể bơi đang quay cuồng, ngẫu nhiên đụng một vài con chó đang thử xuống nước. Bèn biểu diễn bơi vài vòng, rất có ý khoe khoang sự thoải mái.

"Lai Phúc may mắn là chó. Nếu nó là người, động tác kia của nó đã sớm bị tố." Lục Nịnh có chút không có lời nào nhìn một màn bể bơi .

"Giải phóng thiên tính, trước kia còn nghĩ rằng là một con chó ổn trọng, không nghĩ tới đi vào nơi này, liền biến thành một con chó nghịch ngợm." Y Vân hiển nhiên cũng thấy được động tác Lai Phúc, cười nói.

Không sao, Lục Nịnh cũng không nghĩ tới.

Con chó trước mắt kia trước đây ôn nhu, săn sóc, hiểu chuyện, trừ việc không thể nói chuyện, có thể gọi là chàng trai ấm áp.

Hôm nay cũng không biết có phải tiếp xúc với bạn mới, tính cách hoạt bát hơn nhiều. Có lẽ, chó cũng cần xã giao, cần chơi đùa.

Đợi nó chơi đến thỏa mãn liền lên bờ đi tìm Lục Nịnh bị nó bỏ quên.

Hãy chờ xem một con chó lớn nước chảy chạy phạch phạch tới, Lục Nịnh nhanh nói với nó:

"Dừng, Lai Phúc, trước vẫy nước rồi đã qua đây."

Y Vân vốn đang cười nhạo Lục Nịnh nghĩ nhiều, chó sao có thể nghe hiểu được lời nói phức tạp như vậy. Không ngờ Lai Phúc thật đúng là quăng một thân nước, sau đó mới đi lên.

"Lai Phúc, có đôi khi thật là chó nhà người ta. Nghe lời làm chị hâm mộ."

"Lời này của chị nếu để Bánh Gạo Nếp nghe được, người ta sẽ thương tâm đấy."

"Bé Nếp cưng nhà chị mới không keo kiệt như vậy."

Trong bể bơi, Labrador màu đen dễ thấy được. Cái đuôi rắn chắc có lực trái phải đong đưa, thường thường còn lặn xuống nước vài phút. Chơi chưa đã liền bò lên cầu thang, đứng ở bên bờ dùng trợ lực nhảy xuống bể bơi.

Bọt nước văn tung tóe lên mặt những con chó xung quanh.

"Bánh Gạo Nếp bơi lội là chị tìm người dạy sao?"

"Chị thế mà không dạy qua. Lần đầu tiên đến đây, con chó khác còn không dám xuống nước, nhưng nhìn một lúc, nó liền lao tới nhảy xuống, cản cũng không cản được."

Ha ha ha ~

Labrador là kiện tướng trong giới bơi lội, thật tuyệt.

Lai Phúc vẫn chơi chưa đã, đi lên là nghe thấy Lục Nịnh lớn tiếng gọi, dùng cái mũi cọ cọ cánh tay Lục Nịnh lại tiếp tục xuống nước.

Hai chủ nhân lẻ loi chỉ có thể ở bên mép bể bơi nhìn chúng nó.

"Nếu không, em đi thuê một bộ áo mưa, đi xuống chơi cùng Lai Phúc." Y Vân thấy Lục Nịnh có chút nhàm chán, vì thế đề nghị nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!