Chương 15: Vụ án đại nạn của vàng 4

Lục Nịnh thật sự không phải cố ý xem nhẹ điện thoại Lương Túc, mà lúc đó cô đang tắm cho Lai Phúc, nên mới không để ý tới tiếng chuông di động.

Sau đó phát hiện, tin nhắn gửi đi đã hơn nửa tiếng, cho nên cô không gọi lại mà trực tiếp ở nhà đợi Lương Túc đến.

Lương Túc đậu xe gần đó, trực tiếp hướng nhà Lục Nịnh đi đến. Lúc trước tìm Lục Nịnh ghi chép thông tin, có đăng ký qua, nếu địa chỉ không sai, thì chính là nơi này.

Khi lên lầu, anh nghe được thanh âm quen thuộc của Lục Nịnh.

"Lai Phúc, mày đừng nhúc nhích, tao sửa một chút, mày yên tâm, lần này tao tuyệt đối sẽ không cắt chảy máu."

Gâu Ô ô ~

"Ai nha, lần đó là sai lầm, tao nghĩ sẽ cắt được, nên mới không cần chậm mà. Lần này tao đã đặc biệt xem video hướng dẫn, tao thật sự biết cắt như thế nào."

Gâu gâu ~

"Tao vì tốt cho mày. Mày xem xem móng tay dài như vậy, mày đi ra ngoài lại không mòn, đến lúc đó sẽ càng ngày càng dài, móng tay sẽ đâm vào đệm thịt của mày, đau lắm đấy."

Gâu gâu ~

"Ai nha, con chó này, sao mày lại không nghe lời thế. Mau lại đây, nhanh lên. Úi, Lai Phúc, mày cắn trúng tao rồi. Mày lại đây, tao sẽ không trách mày."

Gâu ô~

"Phải rồi, mày phải tin tưởng tao."

Trong quá trình Lương Túc lên cầu thang, nghe được tiếng Lục Nịnh từ lúc bắt đầu còn dụ dỗ đến giả vờ sinh khí, cảm xúc vô cùng đắn đo, là vì để chó nghe lời.

Cốc cốc cốc ~

"Vào đi, cửa không khóa."

Lương Túc đẩy nhẹ, cửa đã mở.

Nhìn căn phòng, tuy rằng nhỏ hẹp, nhưng đồ vật bày biện chỉnh tề, nhìn rất thoải mái.

Tới gần chỗ ban công, nơi có nhiều ánh mặt nhất, một người một cẩu đang đó tranh cao thấp.

Lục Nịnh đem cổ chó kẹp dưới cánh tay, đưa lưng về phía Lương Túc, cẩn thận cầm một cái kìm cắt móng tay.

Lục Nịnh.

Lương Túc mở miệng.

Cuối cùng cũng đem cái móng dài nhất của Lai Phúc cắt xong, Lục Nịnh buông chú chó cả người căng chặt ra, quay đầu tiếp đón thần tài tương lai.

"Cảnh sát Lương, chú vào đi."

Lai Phúc nhìn thấy người quen tiến vào, biết Lục Nịnh tạm thời sẽ không đùa nghịch với nó nữa, lỗ tai vẫy vẫy, cong đuôi chạy nhanh trốn mất tăm.

Sau vụ án trộm chó cách đó không lâu, Lương Túc gặp lại Lục Nịnh đã khác hẳn lần đầu tiên gặp mặt. Hiện tại cô có nhiều hơn dáng vẻ hoạt bát, rực rỡ của tuổi này.

"Cháu là một cô gái ở nhà, cửa nhà phải khóa kỹ, vạn nhất người xấu tiến vào thì làm sao." Bệnh nghề nghiệp của Lương Túc lại tái phát. Thấy Lục Nịnh tùy ý khóa cửa như vậy, anh thật sự nhịn không được muốn nói vài câu.

Phái nữ trời sinh yếu thế, đối mặt với người xấu rất dễ dàng rơi vào vị trí yếu hơn.

Lục Nịnh biết đối phương có ý tốt, cho nên không cương ngạnh mà giải thích.

"Cháu là thấy tin nhắn của chú, biết một lát chú tới nên mới không khóa cửa." Nói thì nói vậy nhưng Lục Nịnh lại cảm thấy, Hoa Quốc hoà bình như vậy, quốc gia an toàn, cho dù có người xấu, cô cũng có thể đối phó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!