Thời điểm Lục Nịnh tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, phía dưới là chiếc nệm mềm mại và thoải mái, tuy rằng không thể sánh với chiếc giường ngọc bích của cô ở Tu chân giới.
"Cuối cùng cũng trở lại."
Lúc trước, khi Lục Nịnh tỉnh lại ở Tu chân giới, cô đã nghi ngờ rằng cơ thể của cô không xuất hiện ở đó mà hẳn là chỉ có linh hồn xuyên qua, mặc dù khuôn mặt của hai cơ thể hoàn toàn giống nhau.
Gâu~ một con chó vàng lớn nằm trong góc đi đến mép giường Lục Nịnh, lo lắng nhìn cô.
( Nịnh Nịnh, chị gặp ác mộng sao? )
Lai Phúc? Lục Nịnh ngạc nhiên, cô còn có thể nghe được tiếng động vật, xem ra năng lực ở Tu chân giới đã đi theo cô trở về hiện đại.
Lúc trước, xuyên đến Tu chân giới, đầu tiên cô lưu lạc ở thế gian một thời gian, sau đó mới bị tiên môn nhặt về.
Nơi cô tiến vào chính là Ngự thú tông, xem tên đoán nghĩa, đây chính là tông môn thuần dưỡng, khống chế linh thú. Tất cả đệ tử đều có thể học Ngự linh quyết tùy theo thiên phú cao hay thấp, sau đó sẽ tiến vào nội môn và ngoại môn.
Bởi vì thiên phú cao, Lục Nịnh có thể giao tiếp với linh thú từ rất sớm, nên đã được Đại trưởng lão nhận làm đệ tử.
Chưa đến 25 tuổi đã luyện đến Ngự linh quyết tầng thứ năm, là người nhỏ nhất khi luyện đến tầng công pháp này. Ban đầu, tông môn tính sắp xếp cho một linh thú cấp cao ký khế ước vào ngày sinh nhật của cô.
Nhưng đáng tiếc, không đợi được ngày ấy, ma vật đột nhiên đánh lén tông môn, trong lúc cô yểm hộ đồng môn, kẻ địch quá nhiều nên bất đắc dĩ mà ngỏm củ tỏi.
Không ngờ trời xui đất khiến, lại trở về hiện đại.
[ Tao không sao, mày trở về ngủ đi. ]
Lục Nịnh sờ sờ đầu to của Lai Phúc, tự nhiên đem linh lực truyền cho nó. Lúc sau, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô phát hiện ra cái thân thể này cũng có linh căn.
Tuy rằng linh khí hiện đại không được sung túc bằng Tu chân giới, nhưng vẫn có thể tu luyện. Có điều nhiều nhất chỉ có thể là tăng cường thân thể, không thể dời non lấp biển như ở Tu chân giới. Đây có lẽ là do quy tắc của thế giới này.
Lai Phúc cảm thấy Nịnh Nịnh sờ đầu rất thoải mái, lắc lắc cái đuôi lông xù của mình. Nó sợ Nịnh Nịnh lát nữa lại tỉnh giấc, bèn ngậm ổ chó lại mép giường rồi nằm xuống.
Sau khi học Ngự linh quyết, Lục Nịnh không những có thể giao tiếp với động vật, mà còn có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng. Cho nên cô hiểu rõ Lai Phúc đang lo lắng cho mình, cũng không đuổi nó đi.
Lục Nịnh nhắm mắt lại, dần dần nhớ lại tất cả sự việc ở hiện đại. Bởi vì đã ở lại Tu chân giới 25 năm, từng ăn Tẩy tủy đan, nên trí nhớ của cô đạt tới mức không thể quên.
Bởi vậy mà nhớ lại những việc trước kia, cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Nịnh Nịnh, dậy thôi con."
Tiếng của mẹ cô truyền đến từ bên ngoài phòng, Lục Nịnh cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi rời giường. Mặc dù giọng nói và dáng vẻ của mẹ đã khắc sâu trong tâm trí nhưng 25 năm không gặp nhau, trái tim bình tĩnh của cô vẫn có chút phập phồng.
Lưng hơi cong, hốc mắt trũng, tóc lấm tấm bạc, đây là mẹ của Lục Nịnh.
Nếu ký ức không sai, bây giờ hẳn là lúc Lục Nịnh học cấp ba. Bởi vì thành tích đứng đầu kỳ thi trung học của thị trấn, cho nên Trường trung học cơ sở Dung thành đã đưa ra cành ô liu cho Lục Nịnh.
Trường trung học cơ sở thành phố Dung là trường trung học trọng điểm có tiếng trong toàn tỉnh, tỷ lệ đỗ đại học hằng năm đạt tới 95%. Có thể nói chỉ cần thi đậu Trung học cơ sở thành phố Dung thì chẳng khác nào đã đặt một chân vào cánh cửa của một trường đại học nổi tiếng.
Bởi vì bảng hiệu của Trung học thành phố Dung quá rầm rộ, sau khi cha Lục mẹ Lục biết Lục Nịnh được nhận, họ cũng không muốn cô bỏ lỡ cơ hội tiến vào trường trung học trọng điểm.
Hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một đứa con là Lục Nịnh, cho nên cả nhà quyết định chuyển đến thành phố Dung, vừa chăm sóc con gái vừa buôn bán nhỏ.
"Con sao vậy, có phải chưa tỉnh ngủ không, nhanh chóng đi rửa mặt, sắp đến giờ tự học rồi."
Cha Lục mẹ Lục tình nguyện chi nhiều tiền hơn để thuê nhà gần trường học, chính là vì để Lục Nịnh có thể tiết kiệm được vài phút đi học.
Lục Nịnh trong lòng phấn khích, lại không biết phải nói gì, lúng ta lúng túng lên tiếng, sau đó xoay người ra ban công rửa mặt.
Nhìn gương mặt với tóc mái dày cộm trong gương, Lục Nịnh đột nhiên cảm thấy cô bé trong gương có chút xa lạ: mũm mĩm, trắng trẻo, khỏe mạnh. Có thể thấy cô ấy là đứa trẻ được nuông chiều ở nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!