Tử tước Merl là một quý tộc đến từ vùng rừng núi ở phía bắc.
Trước khi bị ông cố của Purlan chinh phục thì phần phía Bắc của đế chế Legrand luôn bị coi là một "đất nước man rợ".
Vào thế kỷ thứ mười hai đại lục phương Tây, đã bùng nổ một cuộc tấn công của những kẻ man rợ trên biển, mặc dù cuộc xâm lấn giống như thủy triều chỉ kéo dài chưa đầy một trăm năm thì biến mất. Kể từ đó vùng phía Bắc của đế chế Legrand luôn bị bọn man rợ chiếm đóng. Mãi về sau, hậu duệ của những người man rợ mới dần hòa nhập với Legrand nhưng thói quen ngôn ngữ của họ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi truyền thống của man tộc, từ đơn giản và ngắn gọn hơn, cách phát âm từ thì nhơ nháp và thô ráp.
Vì thế mà những quý tộc đến từ rừng rậm phương Bắc luôn bị chế nhạo trong cung điện.
Khi tử tước Merl giải thích về kế hoạch ám sát, quốc vương đã nhận thấy rằng phong cách diễn đạt của hắn ta rất ngắn gọn —— theo cách nói của các quý tộc ở miền Trung và miền Đông, đó là "thô lỗ như một nông dân."
Tuy nhiên, lời cuối cùng mà tử tước Merl vừa nói có thể được gọi là thanh lịch, "cao niên đức huân"là biểu hiện điển hình việc chịu ảnh hưởng của Thánh Giáo.
Đây không phải là từ mà một tử tước như Merl, một quý tộc thượng lưu phía Bắc sẽ dùng.
—— Trừ khi gần đây có người nói với hắn ta như vậy.
Merl cũng giật mình vì câu hỏi đột ngột của quốc vương, hắn ta thậm chí còn không hiểu bằng cách nào mà nhà vua lại biết được những chuyện tầm thường này.
"Ai đã nói thế với ngươi?"
Giọng điệu của quốc vương trở nên cứng rắn, giống như lão công tước Buckingham vừa rồi, khuôn mặt lúc này giống như một chiếc mặt nạ sắt lạnh lùng.
"Kael, Kael Roy."
Merl lẩm bẩm, hắn ta bắt đầu nhận ra điều gì đó.
"Gã ta là một tên du thương."
"Bắt giữ gã. Ngay lập tức."
…
Lâu đài Moen ngày hôm nay xảy ra nhiều tai nạn.
Bảy giờ sáng, bá tước Walter
- chủ nhân của lâu đài, gần như bị lưu đày tại chỗ, đến buổi chiều những người lính dưới quyền chỉ huy của nhà vua trên toàn bộ lãnh thổ Moen lại trở nên nhộn nhịp. Tất cả những du thương trong lãnh thổ đã bị giam giữ và được thả sau khi xác minh thân phận của họ.
Vào buổi tối, lâu đài chìm trong bóng tối ngột ngạt.
Tiếng củi cháy trong lò sưởi có thể nghe thấy thật rõ ràng, quốc vương đang ngồi cách lò sưởi không xa nhưng khuôn mặt của cậu hầu như chìm trong bóng tối.
Vừa nãy, quản gia đã đưa ra báo cáo của đội quân phòng vệ: Bọn họ tìm thấy ba du thương tên là "Kael". Chỉ có một người phù hợp với lời tự thuật "Nói chuyện với bọn họ vào đêm hôm trước" của tử tước Merl.
—— Khi vệ binh xông vào, gã ta rút dao găm ra và cắt cổ mình một cách dứt khoát.
Khoảng thời gian trước bọn họ cùng ở trong khách sạn uống chút rượu. Khi say khướt không khỏi nói chút lời oán trách. Lúc đó bên cạnh họ là tên du thương kia, gã ta chỉ thuận miệng nói một câu. Nhưng có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là oán hận, cũng có thể là do ma quỷ quấy phá, mà không biết tại sao câu nói đó đã ăn sâu vào trong đầu bọn họ rồi.
Sau đó họ nghe tiếng du thương thở dài một câu: "Giá như có những dũng sĩ dũng cảm, nhưng tiếc là người hùng đã chết." —— Trong vở kịch lúc đó có câu chuyện về bạo quân ngoại đạo Caligula bị một tu sĩ ám sát.
Nói ngắn gọn, chỉ sau ngày đó họ mới lên kế hoạch ám sát.
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Merl không còn dám nhìn vào vẻ mặt của nhà vua. Các kỵ sĩ nhận ra một điều khủng khiếp: Ai đó đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuỗi âm mưu này.
Họ tự nghĩ mình là anh hùng dũng cảm báo thù nhưng lại chính là cái bẫy của kẻ địch.
Sự im lặng trong phòng ép người ta thở không nổi, quốc vương không nói gì, không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Merl cúi xuống, trán áp xuống thảm, hắn ta đè xuống nỗi xấu hổ: "Chúng ta đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ, chúng ta sẵn sàng trả giá bằng mạng sống cho những sai lầm của mình. Nhưng thưa bệ hạ! Trận chiến với Kevin có vấn đề! Tướng quân chắc hẳn đã bị mắc mưu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!