Chương 47: (Vô Đề)

Đến khi bước chân của quốc vương dẫm lên mặt đất, tiếng ồn ào lớn bên tai biến mất, một loại âm nhạc kỳ quái thay vào.

"Bệ hạ, đã đến.

"Ác ma nói, hắn buông quốc vương, nhưng vẫn đứng rất gần quốc vương. Quốc vương thấy rõ bộ dáng của lãnh chúa"tham lam và tiền tài bất nghĩa".

Dường như nơi này lấy xương của quái vật và cá voi khổng lồ để xây dựng, nơi họ vừa đi xuống là miệng của con cá voi khổng lồ. Mà lúc này, họ đã tới phần bụng của cá voi khổng lồ, có xương sườn trắng nhô lên trên đỉnh đầu, không gian vừa rộng lớn vừa tràn đầy mùi lạ.

Phong cách lấy xương cốt để xây dựng... quốc vương vô thức nhớ đến cung điện của gia tộc Tường Vi được xây dựng trong trái tim cự long.

—— chẳng lẽ gia tộc Tường Vi đã từng có mối liên hệ nào đó với địa ngục?

Không khí ẩm ướt mang theo mùi ẩm mốc, nhưng xung quanh không phải hoàn toàn tối tăm.

Vô số vàng bạc châu báu chất thành đống khắp nơi, vàng bạc đá quý rực sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng hấp dẫn tâm trí người khác, chiếu rọi xung quanh vô cùng lộng lẫy và huy hoàng. Kho báu ở đây chất đầy như núi, thỉnh thoảng có những đồng tiền rơi xuống từ khoảng không trên đầu.

Sau khi quốc vương đứng trên mặt đất, ác ma lại mở chiếc ô đen.

Sự khác biệt lần này là hắn giao chiếc ô đen cho quốc vương: "Thứ lỗi cho sự thất trách ngắn ngủi của ta, xin bệ hạ tự cầm ô một lát.

"Quốc vương cầm ô nhìn lên những đồng tiền vàng cứ rơi xuống từ khoảng không, chúng nó ướt như thể vừa được vớt ra khỏi biển. Ác ma nhỏ giọng giải thích với quốc vương. Lãnh chúa ở đây phụ trách"tham lam và tiền tài bất nghĩa

"nó thường sử dụng những con tàu của mình để xâm nhập vào các đại dương trên thế giới, con tàu sẽ thu thập của cải của những con tàu đắm dưới đáy biển rồi liên tục gửi về đây, bao gồm cả những con tàu đi săn linh hồn con người. Bây giờ của cải mà quốc vương thấy trước mắt là tài sản nó đã tích lũy hơn một nghìn năm."Khu vực vớt bao gồm cả vùng biển Legrand, phải không?

"Quốc vương cầm ô rồi nhíu mày. Trong nháy mắt ác ma đã hiểu ngay ý của quốc vương. —— con tàu vớt tàu đắm thuộc về vùng biển Legrand, theo luật Legrand, đó là của cải thuộc về hoàng tộc. Vậy mà trong lúc nhất thời ác ma không thể trả lời quốc vương."Ngài đủ tư cách làm quân vương.

"Hắn chân thành khen ngợi. Đến địa ngục vẫn không quên bảo vệ pháp luật của Legrand —— ở một trình độ nào đó —— đây không phải là một quân vương đủ tư cách sao?"Xin ngài hãy giữ im lặng một lúc.

"Ác ma căn dặn, sau đó dẫn quốc vương đi thằng về phía trước. Cung điện của lãnh chúa phụ trách"tham lam và tiền tài bất nghĩa" được xây dựng trước mặt họ không xa, cung điện rất cao nhưng phong cách kiến trúc hoàn toàn khác với thế giới con người, nó giống như một thần điện hơn là cung điện, vô số cột song song với nhau, trên đinh có nhiều xà ngang trông giống như vây cá.

Đỉnh của cung điện quá cao so với mặt đất, ánh sáng của kho báu quá yếu, bởi vậy chỉ có thể lờ mờ thấy nhiều con rắn quấn quanh trên các cây cột.

Quốc vương đi về phía trước một đoạn, cậu đã hiểu tại sao ác ma lại để mình tiếp tục cầm chiếc ô đen.

Chất lỏng sền sệt từ trên cao chảy xuống không ngừng, dường như ô đen có một loại sức mạnh nào đó, tách biệt cơn mưa lửa, ngăn cách chất nhầy.

Còn ác ma... những chất lỏng đã biến mất trước khi chúng đến gần hắn.

"Ai dám quấy rầy giấc ngủ đông của Manrisk vĩ đại.

"Quốc vương vừa mới bước vào cung điện, một âm thanh chầm chậm như thể có vô số chất nhầy trong cổ họng, vang lên từ sâu trong cung điện. Cung điện khác với bên ngoài, bên trong cung điện tối om, xung quanh là vô số chất khí màu xanh đậm giống như thủy triều nên mọi thứ đều mờ ảo. Quốc vương chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chiếc ngai vàng khổng lồ đặt ở giữa cung điện và có một thứ gì đó khổng lồ xung quanh ngai vàng."Là ta.

"Ác ma nói, dường như hắn không còn xa lạ với nơi này."A..." Cái giọng nói chậm chạp đó: "Một vị khách không được chào đón... sao tên ngốc này lại đến chỗ ta? Manrisk vĩ đại không chào đón ngươi.

"Nói là nói như vậy nhưng giọng nói của chủ nhân cũng không có làm thêm gì nữa, có vẻ hơi kiêng kị ác ma. Sương mù xanh thẫm xung quanh nhanh chóng cuốn vào trong, sau khi sương mù rút đi, châu báu trong cung điện lại tỏa sáng. Quốc vương đã thấy rõ lãnh chúa của"tham lam và tiền tài bất nghĩa".

Ngoại hình của nó là một con thủy quái to lớn ngoài sức tưởng tượng.

Nó giống như một con bạch tuộc với hàng nghìn xúc tu, các xúc tua đầy giác hút dày đặc xung quanh, những giác hút trên mỗi xúc tu không phải đang hút châu báu thì cũng là xương trắng. Có lẽ xà nhà mà quốc vương nhìn thấy bên ngoài, không phải là cự xà mà là xúc tu của nó.

Trừ cái đó ra, nó có một cái đầu khổng lồ đầy vảy và con mắt màu đỏ sẫm ở giữa đầu.

"Rất vui được gặp ngươi, Manrisk.

"Ác ma cười nhẹ nhàng nói. Lãnh chúa Manrisk ồm ồm rên lên một tiếng, thể hiện cảm xúc hoàn toàn trái ngược của mình."Lạ thật..." Đôi mắt to lớn của lãnh chúa đảo qua, quay sang vị vua đang đứng dưới chiếc ô đen: "Tên ngốc ngươi đưa tới là ai? Tại sao ta không cảm nhận được hơi thở của cậu ta? Ngươi nhặt điểm tâm ở đâu sao?"

"Manrisk, tôn trọng chút đi. Đây là chủ nhân của ta."

Ác ma nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!