Chương 32: (Vô Đề)

Edit | Beta: Wis

Sau khi đọc danh sách các tướng lĩnh đầy kinh nghiệm mà công tước Buckingham giao cho mình, quốc vương bất đắc dĩ nhận ra ứng cử viên thích hợp nhất hiện tại chính là ngài Skien.

-

--Khi quốc vương ở thành Teru đã nảy ra ý tưởng cải cách hệ thống quân sự.

Theo quan điểm của quốc vương, hệ thống quân sự của thời đại này và nguyên tắc của kỵ sĩ đều phải vò nát rồi ném vào lò sưởi để đốt.

Hệ thống quân sự của Legrand tương tự như các quốc gia cùng thời kỳ đều tập trung vào chế độ kỵ sĩ và thông qua việc ban đất đai của "phong quân phong thần", một hệ thống quân sự được thiết lập mà trong đó kỵ binh tấn công, còn binh chủng sẽ phối hợp tác chiến.

Hệ thống nhập ngũ thì lấy hệ thống quân dịch, hệ thống nhập ngũ dân binh và hệ thống lính đánh thuê làm chủ.

Khi quốc vương đang bình định nội loạn, quân đội được mượn từ tiểu bang Anghel cũng không phải là một cuộc huy động bình thường.

Trong trường hợp bình thường, nếu quốc vương muốn phát động một trận chiến tranh thì trước tiên cần phải ra lệnh triệu tập, sau đó quý tộc ở mỗi vùng sẽ dẫn một số lượng kỵ sĩ khác nhau tập trung tại địa điểm do quốc vương chỉ định, tùy theo tình hình của bản thân và yêu cầu nghĩa vụ quân sự.

Đây là sức mạnh cốt lỗi của quân đội quốc vương.

Nhưng những người này cũng không hoàn toàn tuân theo lệnh của quốc vương một cách vô điều kiện.

Thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự của bọn họ chỉ có bốn mươi ngày, một khi vượt quá bốn mươi ngày, bọn họ có quyền tự giải tán.

Tốt lắm!

Quốc vương có thể dung thứ cho một hệ thống quân sự chết tiệt như vây không? Một đội quân có khả năng sẽ bỏ chạy giữa trận chiến?

À, hay là một đội quân vô kỷ luật, một đội quân bị các đại quý tộc ảnh hưởng vô cùng lớn.

Quốc vương không phủ nhận chế độ quân sự này đã đóng vai trò quan trọng trong một số thời điểm cụ thể. Nhưng, xin lỗi ——

Bây giờ là thời đại của cậu.

Quốc vương đã chọn để loại quân đội này và các đại quý tộc đó chìm trong cát bụi lịch sử.

"Ta có thể dọn dẹp vài trở ngại cho anh, nhưng nếu làm như vậy, anh không thể làm được những gì ta yêu cầu..." Quốc vương mỉm cười: "Ta nghĩ, anh có thể chuẩn bị cho mình một quan tài."

Nam tước Skien ngạc nhiên nhìn quốc vương, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cải cách những việc khó khăn, nhưng nghe lời của quốc vương dường như cậu sẽ giải quyết một số khó khăn cho anh trước.

"Ví dụ như, mấy ngài quận trưởng của chúng ta đã quên mất thân phận bản thân."

Nam tước Skien nghe thấy mục tiêu thanh trừng của quốc vương là "ngài quận trưởng", anh không khỏi thay đổi cách nhìn của mình với quốc vương —— có lẽ quốc vương tàn nhẫn và độc ác thật, nhưng cậu có ánh mắt sắc bén và sáng suốt, xứng đáng là con trai của William III.

"Đúng vậy, bệ hạ."

Đây là lần đầu tiên nam tước Skien nghiêm túc gọi quốc vương là "bệ hạ".

"Nếu giải quyết được... ừm... ngài quận trưởng, mọi việc tiếp theo thần nghĩ sẽ dễ dàng hơn."

"Ngài Skien, ta còn tưởng anh không sợ gì chứ."

Quốc vương cười như không cười: "Dẫu sao lúc trước anh can đảm kéo cung cũng vô cùng khắc sâu ấn tượng, một quý ngài dũng cảm thế mà mà lời lẽ cũng đã trở nên uyển chuyển rồi?

"Nam tước Skien ho khan, không biết phải đáp lại lời của quốc vương thế nào. Trước đây anh liên tục phàn nàn với tùy tùng về những tên quận trưởng tham lam do quốc vương bổ nhiệm, nhưng lúc này thẳng mặt chỉ trích quốc vương... bản thân đã ở con đường sống rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tìm chết hả? Cũng may quốc vương không còn truy xét nữa."Đúng rồi." Quốc vương như nhớ ra thứ gì:

"Nghĩ lại thì anh cũng đã từng nhìn thấy bộ giáp của những kỵ binh hạng nặng Gulundi đó phải không? Để ta đoán, có lẽ anh đã không ngại vất vả đưa họ ra khỏi vũng bùn? Đúng vậy không, quý ngài."

Nam tước Skien lúng túng ho khan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!