Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Wis | Beta: Độc

Nhưng trong ngôn ngữ Legrand cổ thì có một ý nghĩa ẩn giấu khác: "Dù cho vỡ vụn sa đọa nhưng cuối cùng sẽ đẹp đẽ niết bàn."

"Vậy bác nói cho con biết anh ta chủ động đưa sứ đoàn đàm phán rời khỏi thành Teru, đến Metzl?"Quốc vương và công tước Buckingham đang đứng trong đình dựa vào lan can, nghe được những lời của công tước Buckingham, dường như quốc vương sinh ra một chút hứng thú.

"Ý kiến của bác thì sao? Bác cảm thấy con nên giết anh ta không?"

Công tước Buckingham khẽ mỉm cười, phát hiện suy nghĩ của mình và cháu trai tình cờ hợp ý nhau: "Không, bác xin con tha thứ cho cậu ta."

"Lí do?"

Quốc vương không hề tức giận.

"Vì cậu ta là một người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng lãng mạn —— theo cách nói của những nhà thơ cung đình."

Công tước Buckingham cảm thán: "Cậu ta quá lý tưởng hóa, vốn dĩ đại công tước Grice muốn gọi quân tiếp viện là cậu ta, nhưng khi đại công tước Grice đầu hàng Thánh Đình thì cậu ta lại lựa chọn án binh bất động."

"Một tên dũng cảm, chính nghĩa có hơi ngu."

Quốc vương đưa ra đánh giá của mình.

"Nghe có vẻ như con khắc sâu ấn tượng với cậu ta." Công tước Buckingham hỏi với vẻ thích thú.

"Tất nhiên."

Quốc vương mỉm cười: "Một tướng quân có thể cầm cự với lực lưỡng viễn chinh của Blaise gần một tháng trong tình huống sắp hết sạch gạo đạn, dù có là một thằng ngu thì anh ta cũng là thằng ngu cần được chú ý đặc biệt."

Công tước Buckingham cười lớn:

"Phải, bệ hạ. Chính là thế —— tên nhóc đó ngu ngốc về mặt chính trị nhưng lại là một thiên tài quân sự xuất sắc."

Quốc vương không quan tâm đến hàng trăm quý tộc nhưng cậu nhất định quan tâm đến một thiên tài quân sự, một tướng quân sẵn sàng liều mạng vì binh sĩ của mình.

Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho ác ma muốn giết chết mình hai lần, huống chi là một tướng quân có tinh thần quá mức lãng mạn?

Chỉ đôi câu mà bác cháu đã hiểu nhau.

Gió Bắc lại bắt đầu thổi, tuyết lớn bay lả tả, công tước Buckingham như lơ đãng liếc nhìn tòa tháp đen, sau đó ông đề nghị với quốc vương nên trở về, nam tước Skien đã chờ trong cung điện một lúc.

"Anh ta sẽ không phiền nếu chờ thêm một lát đâu.

"Dù nói vậy nhưng quốc vương đã rời khỏi đình..... Máu rơi từng giọt trên tảng đá lạnh lẽo, Phong Vương áp mặt mình vào lan can sắt lạnh như băng, bà ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất dạng trong tuyết của quốc vương."Con, con của ta, Purlan, Purlan của ta!!!"

Gió tuyết bao phủ bóng dáng của quốc vương, giọng nói đè nén trong cổ họng của Phong Vương cuối cùng cũng bật ra. Bà ngẩng đầu lên, vừa mừng rỡ vừng đau khổ khóc than.

"Con của ta! Purlan! Con còn sống! Con còn sống!"

Trong tòa tháp đen, giọng nói của bà vang vọng thật lâu.

"Đúng vậy, nó còn sống.

"Giọng nói của công tước Buckingham khẽ vang lên. Đột nhiên Phong Vương quay ngoắt lại bèn thấy công tước Buckingham khoác chiếc áo choàng đỏ rực đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt của công tước Buckingham dừng lại trên tay Phong Vương, ông lộ ra vẻ mặt phức tạp"quả là thế": "Chuyện mà chị có thể làm được."

Phong Vương cầm trong tay một con dao mỏng màu đen. Bà nắm lấy con dao mảnh bằng tay trái của mình, lưỡi dao cắm sâu vào lòng bàn tay của vương hậu, sợ là đã dính vào xương.

Bàn tay của Phong Vương đều là máu tươi, những máu đó đã bị thời tiết rét lạnh đông lại, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!