Chương 197: (Vô Đề)

"—— quân chủ kiên nhẫn và đức độ vô ngần của ta ơi, tới đây nhảy một điệu cùng ta nhé.

"*** Tóm tắt nội dung:"Đôi ta nhảy một điệu nhé.

"•••••••• Legrand chào đón lễ tình nhân. Hai bên đường phố có thể trông thấy đầy người bán hoa hồng, tủ kính của các cửa hàng được trang trí đầy lãng mạn. Đôi tình nhân trẻ và những cặp đôi lớn tuổi sánh bước bên nhau."Cho hỏi, tôi có thể mượn chút thời gian của hai bạn làm một cuộc nghiên cứu được không?"

Một sinh viên đại học đang tham gia hoạt động câu lạc bộ, lịch sự ngăn lại một đôi đồng tính nam đi ngang trước mặt cậu ta —— lý do khiến cậu ta cảm thấy họ là người yêu chứ không phải bạn bè vì cả hai đang cùng che ô đen, có sự hiểu ngầm kỳ diệu.

"Mời hỏi."

Chiếc ô đen hơi nâng cao lên một chút, sinh viên ngẩn ra tại chỗ. Cậu ta không nói rõ đó là cảm giác gì, hệt như rào cản mỏng manh ngăn cách đôi tình nhân với môi trường xung quanh đang dần tan biến trước mắt.

Đứng trước mặt cậu ta là một đôi tình nhân có vẻ ngoài và khí chất đều hoàn mỹ chẳng thể nào xoi mói được.

Người bên trái có đôi mắt băng lam đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy, tựa như Moon River mùa đông, mặt ngoài phủ đầy băng, bên dưới là nước sông lặng lẽ chảy xuôi.

Màu môi rất nhạt, đường nét gương mặt đẹp đẽ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, ấy là kiểu người kiềm chế cảm xúc ít thể hiện ra ngoài mặt.

Đối phương khoác chiếc áo ngoài màu đen được điểm xuyết bằng đồ trang trí bạc, khi cậu ngước mắt lên, sinh viên đại học có cảm giác như mình đang trông thấy thời gian ngàn năm trôi qua trong mắt đối phương.

Rõ ràng cậu chỉ đáp lại hai từ "xin mời", nhưng sinh sinh viên đại học lại có xúc động muốn quỳ bái, xúc động này xen lẫn sự tôn kính mà cậu ta chẳng hề nhận ra.

Còn một người dưới ô bên cạnh đối phương thấy sinh viên đại học hớ hênh nhìn người yêu của mình thì khẽ hừ một tiếng, vươn tay ôm bả vai của chàng trai tóc bạc lại.

Người ấy lại có nước da tái nhợt thiếu sức sống, sống mũi cao thẳng, đường nét gương mắt sâu, tóc đen và mắt đỏ, tuy gương mặt tuấn mỹ nhưng luôn mang vẻ âm lãnh và tà ác không vơi đi chút nào.

Hắn mặc lễ phục lịch thiệp cổ điển được cắt may tỉ mỉ, cổ áo cài một đóa tường vi đỏ, đeo một sợi dây chuyền bạc. Khi sinh viên thấy hắn, một cơn ớn lạnh chợt dâng lên —— ấy là lời cảnh báo từ trực giác của sinh vật.

Người yêu tóc bạc mắt xanh nghiêng đầu cười xoa dịu hắn.

Lúc này sinh viên đại học mới cảm thấy sự lạnh lẽo trên người đã vơi bớt, cậu ta vội rời mắt khỏi người đàn ông tóc đen mà nhìn sang người còn lại, nhanh chóng đưa bảng câu hỏi và cây bút ra.

Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản:

Hai người là người yêu à?

Quốc vương hơi khựng lại, không trả lời thẳng.

Cậu quay đầu nhìn sang ác ma, phát hiện ác ma cũng đang nhìn mình. Cả hai đã sánh bước bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên họ chính thức trả lời vấn đề này... Trước đây tại Roland không có ai dám đưa ra vấn đề này với quốc vương, mà Địa Ngục cũng chẳng có ai dám đặt câu hỏi này với quốc vương, mà tư duy của những kẻ ở Địa Ngục lại khác hẳn người thường.

Vậy họ là người yêu ư?

Mối quan hệ của họ đã gắn bó với nhau từ rất lâu, lấy khế ước tạo ra một mối quan hệ không thể nào chia cắt. Phức tạp đến mức có đôi khi, quốc vương cũng không nói rõ được mình và ác ma là quan hệ gì, nhưng cả hai đã ôm hôn nhau dưới ánh trăng, mười ngón tay đan vào nhau, sát cánh bên nhau trên chiến trường, giao phó cả mạng sống và linh hồn.

Quốc ngư trầm ngâm một lát rồi viết ra đáp án của mình.

Sinh viên đại học chăm chú theo dõi trong khi chờ họ điền xong bảng câu hỏi.

Có trời mới biết cậu ta đã muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh biết bao nhiêu lần, rồi hú hét với người khác rằng cậu ta đã gặp được một CP sắc nước hương trời cỡ nào.

Song một thứ cảm xúc khó hiểu khiến cậu ta phải kiềm lại cảm xúc của mình, mà còn vô thức đứng thẳng trước mặt chàng trai tóc bạc, hệt như trong tiềm thức cậu ta muốn chàng trai mắt xánh này trông thấy những mặt tốt đẹp nhất của mình.

Cảm giác đó rất đỗi kỳ lạ.

Không giống như thích một người quá đẹp trai hay khí chất quá cao quý, mà là một kiểu khác... tựa như sự ngưỡng mộ và kính yêu của con dân thời Trung cổ khi đối mặt với quân chủ của mình.

Thời gian chờ đợi quá nhanh khiến chàng sinh viên tiếc nuối, đôi tình nhân điền nhanh vào bảng câu hỏi, khi lấy bảng câu hỏi về, cậu ta liếc thấy chữ viết của họ đều rất đẹp và sắc bén.

"Xin hỏi, tôi có thể chụp ảnh hai bạn không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!