Ngay khoảnh khắc phát hiện ra Tư Đình, Úc Thanh Hoàn lập tức rụt tay lại. Tuy phản ứng của cậu đã rất nhanh nhưng Tư Đình đã sớm nhìn thấy hết thảy. Lúc này, toàn thân nam quỷ lượn lờ hắc khí, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén muốn đâm chết A Mãng ngay tại chỗ.
Dù Heinrich đôi khi làm người có chút đê tiện, nhưng A Mãng vẫn là người y tin tưởng nhất trong tổ chức này. Bình thường đùa cợt thì không sao nhưng khi thực sự động đến tính mạng, đương nhiên y sẽ che chở cho cấp dưới của mình.
Bằng vào trực giác, Heinrich bước lên che khuất tầm mắt Tư Đình đang nhìn A Mãng, kéo A Mãng đứng dậy, nói:
"Ừm thì... tôi có chút chuyện muốn nói với Thanh Hoàn, A Mãng cậu... cậu ra ngoài trước đi. Cậu ấy vừa tỉnh lại chắc là đói rồi, cậu đi làm chút gì ngon ngon cho cậu ấy ăn nhé."
Dù đã được tiêm dinh dưỡng định kỳ để duy trì nguồn năng lượng cho dẫn đường, nhưng cậu tỉnh lại thì tất nhiên sẽ muốn ăn gì đó ngon lành. Vệ binh nghe thấy hợp lý liền rời đi, xuống lầu chuẩn bị.
Cửa vừa khép lại nam quỷ đã lướt tới giường.
Tư Đình gấp gáp hôn lên môi Úc Thanh Hoàn, sau đó còn tức giận mà cắn môi cậu một cái, hắn cắn rất nhẹ, không làm rách da cậu.
Bách Tuế được Úc Thanh Hoàn thả ra, mèo xiêm nhỏ lặng lẽ nhìn dẫn đường thật lâu, ánh mắt như mang theo một tia bất đắc dĩ.
Nó chủ động nhảy lên đùi Heinrich, lật người, phơi ra cái bụng nhỏ mềm mại để cho lính gác vu. ốt ve.
Có mèo để xoa, Heinrich dĩ nhiên rất vui vẻ, y cũng chẳng còn để tâm đến chuyện gì đang xảy ra bên phía Úc Thanh Hoàn nữa.
Nam quỷ kéo chăn bên cạnh đắp lên người dẫn đường, bàn tay không an phận giấu dưới lớp chăn... xoa nắn đuôi mèo con.
Úc Thanh Hoàn chịu không nổi định đẩy ra nhưng hiện giờ cậu căn bản không còn sức chống cự. Kaiden nhìn ra vẻ lúng túng của cậu, lập tức chen giữa che đi tầm nhìn giữa cậu và Heinrich, còn tranh thủ liế. m lên cánh tay dẫn đường.
Cuối cùng Úc Thanh Hoàn thật sự không chịu nổi, cậu vung tay đấm Tư Đình một cái, đồng thời trở tay vỗ vào trán Kaiden một cái rõ to.
Đợi đến khi một quỷ một sư tử đều dừng lại hành vi quấy rối, cậu mới thở d. ốc hỏi:
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Ba ngày." Tư Đình ôm lấy eo Úc Thanh Hoàn, giọng trầm thấp, "AIvis nói cậu không sao, tôi mới dám ra ngoài. Ở căn cứ mới có một căn phòng rất rộng, giờ đang dọn dẹp, mai là có thể dọn vào ở rồi."
Úc Thanh Hoàn ngạc nhiên:
"Nhưng tôi chỉ còn lại hai tuần nữa thôi, còn cần phải..."
Chưa dứt lời, tay Tư Đình khựng lại, hắn chôn đầu vào cổ dẫn đường, giọng buồn bực nói nhỏ:
"Cần chứ."
Heinrich đã vuốt mèo thoả mãn xong xuôi. Kaiden cũng đã bị triệu hồi trở về không gian tinh thần. Không còn vật cản, Heinrich nhìn dẫn đường trên giường bằng ánh mắt phức tạp. Úc Thanh Hoàn chết đi cũng không khiến Thanh Hoàn trở về, nên y cũng không thực lòng mong Úc Thanh Hoàn chết sớm.
Người này tuy kiêu ngạo, lại thích sai khiến người khác, nhưng nói cho cùng, điều kiện sống nơi đây khắc nghiệt, Úc Thanh Hoàn vốn không sinh ra ở đây, nhất thời không thích ứng được cũng là điều dễ hiểu.
Huống hồ...
Nếu không phải do mình phát hiện ra điểm khả nghi, dẫn đường này thậm chí còn không muốn thừa nhận bản thân đã làm những gì cho những người khác trong căn cứ. Ngoài miệng thì luôn nói sẽ không cho không ai cái gì, nhưng thực ra cậu lại làm vô số chuyện mà không cần báo đáp.
Vậy còn Thanh Hoàn thì sao...
Ở nơi mà mình không hề hay biết, Thanh Hoàn đã âm thầm làm những gì?
[Độ hảo cảm của phản diện số 2 +5。]
Nghe thấy âm thanh thông báo êm tai ấy, Úc Thanh Hoàn mở to mắt đầy ngạc nhiên, các ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo Tư Đình, rồi hỏi Aivis:
[Độ hảo cảm và giá trị hắc hóa đều đã đủ rồi, bây giờ tôi có thể giả chết được chưa!]
[Đương nhiên là —]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!