Sau khi trở thành quỷ, Kaiden có thể tùy ý điều chỉnh trọng lượng của mình, nhưng kích thước thì vẫn giữ nguyên.
Hiện tại tuy nó vẫn là một con sư tử khổng lồ nhưng lúc nằm đè lên người Úc Thanh Hoàn thì nặng không đáng kể, chỉ vừa đủ để cậu cảm nhận được sự tồn tại của nó, không đến mức đè dẫn đường ngộp thở.
Úc Thanh Hoàn chơi đùa với nó một lúc, cậu hết sờ đầu rồi lại vuốt tai con sư tử lớn. Vu. ốt ve một hồi, dẫn đường mệt mỏi thiếp đi. Kaiden yên tĩnh nằm bên gối cậu, không động đậy.
Ngay khi Tư Đình xuyên qua cửa sổ bước vào phòng, việc đầu tiên hắn làm là vả "bốp bốp" hai cái bạt tai nặng nề lên đầu Kaiden, tống cổ con sư tử háo sắc này đi ngay lập tức.
Tư Đình đặt chiếc bình thủy tinh trở về vị trí cũ.
Hắn đang do dự không biết có nên nói cho Heinrich biết chuyện mình đã thay anh ta giải quyết một tên phản đồ hay không, dẫn đường trong giấc mơ hơi nhíu mày đầy bất an, bàn tay để lộ ngoài chăn khẽ vùng vẫy, miệng thì thào những lời không rõ ràng.
Nam quỷ nghiêng tai lắng nghe, liền nghe thấy mèo con nói lắp bắp, giọng khàn khàn mơ hồ: "... Đừng hôn nữa... đừng li. ếm... Kaiden..."
Gương mặt Tư Đình lập tức trầm xuống, quay phắt lại nhìn Kaiden đang co rúm ở góc tường, vẻ mặt nó chột dạ cúi rụp đầu xuống. Hắn trôi tới, không nói lời nào vung tay đấm con sư tử thối này thêm một trận.
Sáng hôm sau, khi Úc Thanh Hoàn tỉnh lại Tư Đình không ở trong phòng, Kaiden vẫn ở bên cạnh trông chừng cậu. Cửa bị khóa trái, Kaiden đang ở dạng thực thể, còn Úc Thanh Hoàn chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra ngoài chăn, yên lặng chờ đợi.
Đúng lúc Kaiden đang rướn người lại gần, nam quỷ liền nhảy vào từ cửa sổ, thuận tay thu ngay tinh thần thể đang định giở trò về lại không gian tinh thần.
"Heinrich sẽ mang dụng cụ rửa mặt và bữa sáng tới ngay thôi. Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?" Vừa hỏi, Tư Đình vừa đỡ dẫn đường ngồi dậy.
Úc Thanh Hoàn không muốn cử động lắm, thuận thế ngả người vào lòng Tư Đình. Lính gác liền vòng tay ôm eo cậu, điều chỉnh tư thế để cậu có thể ngồi vững trên đùi mình.
Hai người cứ thế ôm nhau đến tận khi Heinrich gõ cửa bước vào.
Tư Đình không muốn cho người khác vào đây, đành để Heinrich ở lại trong phòng. Lính gác này có tinh thần học hỏi rất nghiêm túc, y nhìn chăm chú cách mà Tư Đình đang chăm sóc cho Úc Thanh Hoàn. Điều đó khiến Úc Thanh Hoàn có phần không được tự nhiên.
Một chén cháo, dẫn đường chỉ ăn được một nửa rồi thực sự không thể nuốt nổi nữa.
Úc Thanh Hoàn quay đầu chôn mặt vào lồng ngực lính gác, dùng hành động để biểu đạt sự từ bỏ. Chén cháo này đã được Tư Đình chỉnh sửa công thức chế biến, hoàn toàn phù hợp khẩu vị của cậu. Vậy mà nhìn cậu thế này, hai lính gác lập tức tỏ ra lo lắng.
"Không ngon sao?
"Heinrich hỏi. Úc Thanh Hoàn khẽ lắc đầu:"Không phải."
Heinrich cau mày lại: "Cậu không khỏe sao? Có chỗ nào khó chịu à?"
"Tôi rất ổn," Dẫn đường trả lời yếu ớt, "Hiện giờ tôi khoẻ tới mức có thể đấm chết một con bò.
"Heinrich còn định nói thêm nhưng bị Tư Đình đột ngột cắt lời. Tư Đình ra hiệu cho y ra ngoài trước, tỏ ý mình có chuyện cần nói riêng với Úc Thanh Hoàn. Khi không gian đã được để lại cho hai người, Tư Đình nâng khuôn mặt của dẫn đường lên, hai người nhìn nhau chằm chằm không nói. Miệng của Úc Thanh Hoàn bị tay hắn bóp phồng lên như miệng cá vàng, nói năng khó khăn:"Cậu làm gì vậy?
Định dùng thuật đọc tâm hả?"
Tư Đình hỏi: "Cậu không còn nếm được mùi vị nữa đúng không?"
"...
"Thuật đọc tâm hiệu nghiệm rồi. Thấy đôi mắt Úc Thanh Hoàn mở to đầy kinh ngạc, Tư Đình biết mình đã đoán trúng. Trong một thoáng, hắn gần như không kìm được mà muốn bộc phát. Hít một hơi thật sâu, hắn vẫn cảm thấy trong ngực mình có sự uất nghẹn khủng khiếp không thể tiêu tan nổi. Dẫn đường trong lòng hắn bất chợt thoát ra khỏi cái ôm, với tay lấy bình thủy tinh nhỏ, sau đó buộc sợi dây quanh cổ Tư Đình."Ngọc bình an này..." Tư Đình hỏi, "Cậu để tôi đeo như vậy có ổn không?"
Úc Thanh Hoàn gật đầu, sau đó nhìn vào mắt hắn, tò mò hỏi: "Cậu không sợ tôi lại lừa cậu sao? Biết đâu mảnh ngọc bình an này là do bạch nguyệt quang của tôi tặng tôi đó?"
Nghe vậy, Tư Đình lập tức lạnh mặt: "Nếu vậy tôi sẽ bóp nó nát nhừ luôn!"
Ngoài miệng hùng hổ nhưng Tư Đình vẫn giữ nguyên tư thế. Úc Thanh Hoàn chỉ nhẹ nhàng vu. ốt ve chiếc bình nhỏ trong tay, không đùa giỡn với hắn nữa. Cậu khẽ cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Đúng là quà của người nhà tặng tôi, cũng có tác dụng an thần. Nhưng nó đã vỡ rồi, nếu tôi tiếp tục giữ nó sợ rằng lại có thêm 'sự cố' xảy ra như tối qua. Nó đã được cậu tìm lại, nghĩa là có duyên với cậu. Tư Đình, cậu tạm thời giữ nó giúp tôi được không?"
"Nếu tôi giữ gìn nó cẩn thận..." Yết hầu Tư Đình khẽ động, "Thì cậu có thể... cưới tôi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!