Chương 47: (Vô Đề)

Úc Thanh Hoàn vỗ một cái lên mặt Tư Đình, lập tức cắt đứt tràng cười quái đản của hắn. Cậu trừng mắt cảnh cáo: "Cậu phát điên cái gì vậy?"

Nam quỷ ngoan ngoãn khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn Heinrich vẫn mang theo địch ý rõ rệt.

Heinrich cố gắng giữ bình tĩnh để tiếp thu sự thật này. Đổi lại là ai thì cũng rất khó chấp nhận việc có một con quỷ đang lảng vảng trong nhà mình, đặc biệt con quỷ này ngày nào cũng bóp cổ họ suốt cả tháng nay.

Lúc này, một dòng tinh thần lực chậm rãi rót vào ấn đường của Heinrich, cảm giác dịu mát lập tức trấn an những dây thần kinh đang bồn chồn hỗn loạn, giúp y ổn định tâm thần đối mặt với hiện thực trước mắt.

Heinrich hít sâu một hơi, hỏi:

"Đây chính là... người yêu đã chết của cậu sao?"

Nam quỷ ôm lấy eo Úc Thanh Hoàn từ phía sau, dán sát vào cơ thể dẫn đường, tựa cằm lên vai cậu. Nghe câu hỏi của Heinrich, địch ý trong mắt nam quỷ nhạt đi phần nào, hắn gật đầu, cất giọng đầy tự hào và kiêu ngạo:

"Không sai, chính là tôi!"

Úc Thanh Hoàn: "..."

Thật vất vả mới ngưng tụ được hình thể trước mặt Heinrich – đối tượng nhiệm vụ đương thời của dẫn đường – Tư Đình hận không thể lập tức đánh dấu Úc Thanh Hoàn từ đầu tới chân như một lời tuyên cáo chắc nịch: Úc Thanh Hoàn là dẫn đường của hắn! Quá khứ, hiện tại lẫn tương lai!

Úc Thanh Hoàn cũng nhất định là của hắn! Dù hắn có làm quỷ cũng tuyệt đối không buông tay!

Nam quỷ chôn mặt vào hõm cổ Úc Thanh Hoàn, hít sâu một hơi mùi tin tức tố ngọt ngào của dẫn đường, lập tức cảm thấy cả thân lẫn tâm đều thư thái dễ chịu, giống như một sự tái sinh từ tận sâu linh hồn.

Heinrich hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của hành vi này, bèn yếu ớt hỏi:

"...... Tôi cũng phải chăm sóc Thanh Hoàn như vậy sao?

"Nghe đến cái tên đó, Tư Đình lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên sắc nhọn phóng thẳng về phía Heinrich. Úc Thanh Hoàn vội vàng giải thích cho nam quỷ hay ghen tuông:"Anh ta không nói tôi, ý anh ta là người tên Thanh Hoàn trước kia."

Tư Đình hừ lạnh một tiếng, tay càng siết chặt lấy dẫn đường, tiếp tục hít mèo say mê.

"Chuyện này anh không cần học theo đâu.

"Úc Thanh Hoàn lên tiếng, giọng điệu có phần bất lực nói với Heinrich. Nhưng những lời này có phần muộn màng, có vẻ lính gác ngồi đối diện đã đang tưởng tượng ra viễn cảnh ôm nhau ấy trong đầu. Sau khi xác nhận bản thân có thể chấp nhận được, y đã quyết định được mình sẽ nên làm gì. Duy nhất một điều là Heinrich mãi vẫn không tài nào nhớ ra nổi diện mạo của Thanh Hoàn trước kia. Trực giác mách bảo y rằng cái cậu"Thanh Hoàn

"trước mắt này không phải diện mạo của người trong quá khứ. Tư Đình liếc Heinrich một cái, hắn vẫn chưa quên lời mà Úc Thanh Hoàn đã nói trước khi bại lộ thân phận của hắn. Cậu muốn hắn dạy cho tên lính gác này cách chăm sóc dẫn đường, không lẽ đây cũng là một phần trong nhiệm vụ của cậu sao? Thật là một nhiệm vụ khó hiểu. Nhưng nếu có thể kiếm thêm được điểm tích phân thì hắn sẽ mua được loại thuốc đặc hiệu trong cửa hàng. Dẫn đường uống thuốc vào cơ thể sẽ khỏe lên. Nghĩ đến điều đó, Tư Đình miễn cưỡng cảm thấy có thể chịu đựng được tên lính gác này. Tư Đình hỏi Heinrich:"Tôi nghe nói một tổ chức khác có hơn trăm người, vậy nơi ở của bọn họ có rộng không? Có thoải mái không?"

Heinrich không hiểu dụng ý của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Rộng rãi hơn chỗ này một chút."

"Vậy thì chúng ta đi chiếm lấy căn cứ và vật tư của chúng. Những kẻ chịu quy hàng thì anh thu nạp họ cho Thanh Hoàn dùng làm người hầu, chuyên phụ trách dọn dẹp và đun nước. Nấu cơm thì không cần, tôi sẽ phụ trách việc bếp núc và làm ấm giường."

Tư Đình nói tiếp,

"Thuốc cũng vậy, tôi sẽ tự nấu vì không an tâm giao việc này cho người hầu làm. Khi bọn họ rảnh tay anh có thể sai họ chế tạo thêm một số đồ nội thất, làm vài món đồ chơi thủ công cũng được. Thân thể Thanh Hoàn ốm yếu chỉ có thể nằm trên giường, không chơi game được, cũng không xem phim được. Nếu đến cả đồ chơi cũng không có thì chắc chắn sẽ buồn chết mất......"

Úc Thanh Hoàn nhìn Heinrich đang ghi chép như bay, cậu thấy anh ta cẩn thận viết từng chi tiết lên tờ giấy thô ráp:

"Chiếm căn cứ kẻ địch, giữ lại một số người đun nước, dọn vệ sinh, làm đồ nội thất và đồ chơi. Dẫn đường phải ở phòng có giường lớn, phải có đồ chơi. Phải nấu cơm cho dẫn đường, làm ấm giường, tự tay sắc thuốc."

Úc Thanh Hoàn: "...

"Sắp hết thời gian, Tư Đình lại dần dần trở nên trong suốt. Trước khi biến mất, nam quỷ nâng khuôn mặt của dẫn đường lên, ép cậu phải quay lại đối diện với mình, rồi cúi đầu hôn xuống. Lúc Tư Đình duỗi lưỡi muốn tăng thêm độ sâu cho nụ hôn, Heinrich nhỏ giọng"ồ" một tiếng, nghiêm túc và quan sát tỉ mỉ, học tập kĩ thuật làm sao để hôn dẫn đường đến mức không thở nổi.

Úc Thanh Hoàn vừa tức vừa sốt ruột, cậu định đẩy Tư Đình ra nhưng lại bị lính gác giam chặt trong lòng.

Một con sư tử đen to lớn đột ngột xuất hiện chắn giữa hai người họ và Heinrich, nhe răng cảnh cáo y. Heinrich lập tức nhắm mắt bịt tai, lập tức hiểu ngay chiêu này không được học lén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!