Chỉ riêng một mình Tư Đình đã đoạt mười lăm mạng. Bởi vì giá trị hắc hóa tăng quá cao kéo theo hệ luỵ là ngoại hình của hắn cũng được tiến cấp, tinh thần thể Kaiden cũng được nâng cấp lên một tầng cao mới, trở thành sư tử Kaiden phiên bản u linh.
Đã rất lâu rồi Úc Thanh Hoàn chưa từng nổi giận đến mức này.
Thậm chí quên mất bản thân mình vẫn còn đang trọng thương. Mãi đến khi kẻ địch đều đã chết sạch, cát vàng nhuốm một tầng máu đỏ, Úc Thanh Hoàn mới quay đầu, lao nhanh đến nơi mảnh ngọc bình an rơi xuống.
Nhưng chỉ vừa đi được nửa đường, trước mắt cậu tối sầm, cổ họng lại dâng lên cơn ngứa ngáy quen thuộc. Trước khi ngã gục xuống đất, Úc Thanh Hoàn được một người đỡ lấy.
A Mãng giữ chặt cậu trong lòng.
Máu tươi tuôn ra từ miệng cậu, tầm nhìn đã mơ hồ đến mức không thể phân biệt được gì. Úc Thanh Hoàn dốc ra chút sức lực cuối cùng, vươn tay định chạm vào vết màu xanh lục mơ hồ kia. Nhưng sự thật là vật ấy còn cách cậu một đoạn rất xa, lại bị lớp cát vàng cuồn cuộn dần dần vùi lấp.
Đôi tay của dẫn đường vô lực rũ xuống, hoàn toàn mất đi tri giác.
A Mãng ôm lấy Úc Thanh Hoàn, mang theo hai người lính gác cấp A lập tức quay trở về căn cứ. Heinrich thì dẫn những người còn lại lục soát các vật phẩm giá trị trên thi thể, đồng thời tìm kiếm món đồ Úc Thanh Hoàn đã đánh rơi trong sa mạc.
Nhưng sa mạc này biến đổi từng phút từng giây.
Miếng ngọc vỡ kia chỉ càng bị vùi lấp sâu hơn theo từng đợt gió cát. Họ tìm suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ tìm được sợi dây đen từng dùng để buộc lấy mảnh ngọc bình an, đành bất đắc dĩ quay về.
Sau khi bọn họ rời đi, Tư Đình lại quay về trạng thái linh hồn, vẫn tiếp tục tìm kiếm những mảnh vỡ của miếng ngọc. Khi Tư Đình ở trạng thái quỷ hồn, Kaiden cũng thế.
Con sư tử với ngoại hình đã thay đổi quá nhiều đang lặng lẽ tiến về phía trước, cúi đầu ngửi ngửi mặt đất, mong có thể lần ra dấu vết của ngọc bình an.
Bọn họ khởi hành vào lúc sáng sớm, khi Heinrich dẫn đội ngũ rút khỏi sa mạc thì đã quá giữa trưa.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời ngả về phía Tây, vầng trăng sáng vằng vặc treo cao giữa bầu trời.
Một người thiếu niên tóc xanh lam đứng cách đó không xa, nhìn một người một sư tử vẫn không ngừng mày mò tìm kiếm, lên tiếng khuyên nhủ:
"Từ bỏ đi, các cậu không tìm được đâu. Miếng ngọc đó rất đặc biệt, vốn không dễ vỡ, mà nếu đã vỡ rồi thì nghĩa là duyên phận giữa nó và Úc Thanh Hoàn đã chấm dứt."
Tư Đình không dừng tay, cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi:
"Cậu ấy sao rồi? Úc Thanh Hoàn từng nói miếng ngọc bình an này có thể giúp cậu ấy ổn định. Nếu nó vỡ rồi, cậu ấy có rơi vào trạng thái du hồn không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm rời khỏi thế giới này nên cậu ấy sẽ không chết, cũng sẽ không rơi vào trạng thái du hồn."
Aivis lần lượt trả lời.
"Tôi đã chỉnh sửa ký ức của bọn họ rồi, những lính gác và vệ binh đó sẽ không nhớ các cậu từng xuất hiện."
"Tư Đình, đừng... cản trở nhiệm vụ của cậu ấy."
Động tác trong tay Tư Đình khựng lại, vẻ mặt không hài lòng nhìn Aivis: "Các người đang điều khiển cậu ấy?"
"Đương nhiên là không."
Aivis bước đến gần, dừng lại trước mặt Tư Đình. Mặt cát không hề in lại dấu chân cậu ta,
"Cậu ấy làm những nhiệm vụ này là để sống sót. Ngăn cản cậu ấy làm nhiệm vụ, cũng chính là muốn cậu ấy chết."
Ánh mắt Tư Đình thoáng lay động: "Tôi hiểu rồi."
Trước khi tiếp tục công việc, hắn lại hỏi Aivis: "Có cách nào khiến tôi tạm thời có được thân thể thật không? Tay tôi bây giờ không thể đào cát được.
"Aivis thở dài bất đắc dĩ, ngửa tay lên, một luồng ánh sáng màu lam điện tử xoay chuyển trong lòng bàn tay cậu ta. Không lâu sau, một con mèo nhỏ đang say ngủ xuất hiện trong tay Aivis. Aivis đưa Felix đến trước mặt Tư Đình:"Hôn tinh thần thể cũng được."
Tư Đình cẩn thận ôm lấy mèo nhỏ: "Nó sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!