[Aivis, cậu có nghe thấy âm thanh vừa rồi không?
"] [Âm thanh gì cơ?] Úc Thanh Hoàn ghé sát lại, cẩn thận quan sát đôi mắt của Bách Tuế. Màu mắt xanh lam thuần túy của mèo đen đã khôi phục như cũ, dường như hiện tượng mắt mèo hoá bạc khi nãy chỉ là một cơn ảo giác của Úc Thanh Hoàn. Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của cậu là Tư Đình, hắn mở miệng hỏi:"Cậu sao vậy?"
Úc Thanh Hoàn không thể lên tiếng trả lời hắn, cậu giơ tay lên chỉ vào mắt Bách Tuế, dùng khẩu hình nói: Vừa nãy, nó chuyển sang màu bạc.
"Từ lúc nó dừng lại, tôi vẫn luôn nhìn các cậu."
Tư Đình nghiêm túc nhớ lại, "Không thấy mắt nó đổi màu bạc.
"Aivis cũng vậy. Ở một bên khác, A Mãng cũng nhận ra sự khác thường của dẫn đường, ra hiệu bằng thủ ngữ: [Xảy ra chuyện gì vậy?] Bởi vì đặc thù của thủ ngữ, Úc Thanh Hoàn phải nhìn A Mãng mới hiểu được, mà như thế thì không thể phân tâm để đối đáp với Tư Đình. Hắn lập tức"chậc" một tiếng tỏ vẻ không vui: "Lát nữa tôi cũng làm mình bị câm luôn, để cậu lúc nào cũng chỉ nhìn tôi thôi.
"Úc Thanh Hoàn trừng hắn một cái, cảnh cáo hắn bớt điên lại, đồng thời dùng khẩu hình đáp: Cậu mà bị câm thì tôi sẽ không cần cậu nữa. Nam quỷ nhướng mày, lập tức bắt được từ khóa quan trọng:"Ồ, ý cậu là bây giờ cậu cần tôi!"
Hắn áp sát lại, vòng sang phía bên kia của Úc Thanh Hoàn: "Úc Thanh Hoàn, tôi cũng cần cậu."
Úc Thanh Hoàn không thèm để ý đến hắn.
Đi được một đoạn khá dài, Úc Thanh Hoàn cảm thấy hơi khát nước. Đúng lúc A Mãng hỏi thăm, cậu thuận miệng nói ra yêu cầu, đồng thời thu Bách Tuế trở về không gian tinh thần. Mèo đen nhỏ cứ nài nỉ đòi cậu ôm nó nhưng Úc Thanh Hoàn thấy mệt, chỉ ôm vài bước cho có rồi thôi.
Hai tay rảnh rang, cậu nhận lấy bình nước từ A Mãng, ngửa cổ uống ừng ực mấy hơi.
Bởi vì ngẩng đầu uống nước, mũ trùm đầu của dẫn đường tuột xuống, mái tóc đen của cậu bị gió nóng thổi tung. A Mãng nhìn chiếc cổ trắng muốt của dẫn đường, bất giác ngẩn người.
Nghiêm trọng hơn, vì uống quá vội nên có chút nước tràn ra từ khóe môi của Úc Thanh Hoàn, ánh mặt trời khiến vệt nước ấy lấp lánh, trong suốt đến lóa mắt.
A Mãng theo bản năng vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi của Úc Thanh Hoàn. Gò má của dẫn đường mềm mại, chạm vào còn thấy hơi lành lạnh như một miếng bánh pudding trơn mềm. A Mãng cảm thấy đầu ngón tay mình bắt đầu nóng lên âm ỉ, hắn ta lập tức rụt tay về, khẽ mân mê đầu ngón tay.
Tư Đình liếc vệ binh bằng ánh mắt sắc lẻm. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn thấy được sự khao khát trong mắt người này.
Vì nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn, hắn có thể không giết Heinrich.
Nhưng tên vệ binh A Mãng này chẳng có vai trò gì trong nhiệm vụ của Úc Thanh Hoàn cả.
Phải tìm lúc thích hợp giải quyết cái tên A Mãng này mới được.
Tư Đình đang suy nghĩ xem nên chọn nơi nào để vứt xác thì đúng lúc này người dẫn đầu đội ngũ lên tiếng, thông báo với toàn đội rằng sắp đến nơi giao dịch.
Hắn lập tức lượn về bên cạnh Úc Thanh Hoàn, cúi đầu nói nhỏ: "Sắp đến điểm giao dịch rồi, tôi đi dò đường trước, cậu cẩn thận."
Úc Thanh Hoàn gật đầu.
Sau cú chạm vừa rồi, A Mãng yên lặng trở lại. Hắn ta vẫn điều chỉnh bước chân sao cho đồng bộ với Úc Thanh Hoàn, luôn giữ khoảng cách rất gần bên cạnh cậu. Úc Thanh Hoàn là dẫn đường, tuy thính giác không nhạy bằng lính gác nhưng vẫn vượt trội hơn người thường nhiều.
Hành động của A Mãng khi nãy đã bị các lính gác đi phía sau bắt gặp, hiện giờ bọn họ đang cười cợt nói nhỏ, bảo trông cậu và A Mãng cứ như một đôi vợ chồng.
A Mãng cao lớn nhưng diện mạo không hề thô kệch.
Hắn ta có cơ bắp săn chắc, làn da bánh mật do phơi nắng quanh năm, ngũ quan đoan chính, không hề khó nhìn. Khuyết điểm duy nhất là tính cách hắn ta ít nói, không giỏi giao tiếp, thường vì không thể nói chuyện mà chỉ có thể đứng ở ngoài đám đông.
Từ khi Heinrich giao nhiệm vụ chăm sóc Úc Thanh Hoàn cho A Mãng, hắn ta bắt đầu chủ động trao đổi nhiều hơn, thường xuyên hỏi han người khác làm thế nào để chăm sóc một người cho tốt, còn tìm đến những bạn lữ trong tổ chức để hỏi họ thích gì.
Sau đó hắn ta quy nạp những "thứ được yêu thích
"đó lên người Úc Thanh Hoàn, nghĩ cậu cũng thích như thế. Hiển nhiên vệ binh cũng nghe được mấy lời trêu chọc đó, mặt hắn ta đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn cậu. Nhân lúc Tư Đình không có mặt, Úc Thanh Hoàn cũng không ngại lấy hắn làm bình phong để giải quyết vấn đề này cho triệt để. Giọng cậu không lớn, nhưng trong đội ngũ hai mươi mấy người toàn là dị nhân, ai cũng nghe thấy một cách rõ ràng."Tôi có người mình thích rồi."
Úc Thanh Hoàn dừng một chút, nghe thấy tiếng xì xào phía sau im bặt, mới nói tiếp: "Làm ơn đừng ghép đôi tôi với anh A Mãng nữa..."
Úc Thanh Hoàn thực sự không thể thốt ra được mấy chữ như "đôi vợ chồng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!