Sau khi ngả bài với Heinrich, Úc Thanh Hoàn cũng lười tiếp tục đóng vai Thanh Hoàn. Dù sao thì chuyện này nào phải do cậu tiết lộ thiên cơ, tất cả đều là do Heinrich "tự mình giác ngộ", chủ hệ thống không thể đổ lỗi lên đầu cậu được.
Nhờ công lao phiên dịch nội tâm của Bách Tuế cho Heinrich, Úc Thanh Hoàn đã được thưởng thêm một cái gối mềm mại hơn, một tấm chăn dày hơn và một chiếc ly có in hình móng chân mèo nhỏ.
Úc Thanh Hoàn rất thích chiếc ly này, thường ngày sẽ bảo A Mãng rót thuốc vào đó, nhờ hiệu ứng tâm lý mà cậu thậm chí không còn thấy thuốc đắng nữa. Thấy ngày nào cậu cũng ngoan ngoãn uống thuốc, A Mãng và Tư Đình đều rất vui mừng.
Thỉnh thoảng Heinrich cũng mang thuốc lên.
Người kia mù mờ làm theo yêu cầu của dẫn đường, đổ thuốc vào chiếc ly có hình móng mèo kia, rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Úc Thanh Hoàn nâng ly bằng cả hai tay, nghiêm túc đáp: "Sau đó thì không có sau đó nữa."
Heinrich: "..."
Heinrich: "Cậu đúng là tổ tông nhà tôi."
Úc Thanh Hoàn uống một ngụm thuốc rồi đưa ly lại cho Heinrich, bảo y thêm cho mình một muỗng mật ong. Lính gác bất đắc dĩ làm theo, cảm thấy cậu đang uống nước mật ong chứ không phải thuốc, bèn nói: "Cậu có biết câu 'thuốc đắng dã tật' không vậy?"
"Biết thì sao? Miệng của tôi không có chỗ cho vị đắng. Anh cứ yên tâm, đến lúc tôi cần chết thì sẽ chết, không làm phiền mọi người lâu đâu." Úc Thanh Hoàn nói xong, giơ ly lên uống ừng ực một hơi hết sạch, rồi định đứng dậy xuống giường nhưng lại bị Heinrich đưa tay cản lại.
Lính gác nghi hoặc hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Đi rửa ly.
"Dẫn đường nhìn y như đang nhìn một tên ngốc. Heinrich giật cái ly từ tay cậu, nhận ra ánh mắt của dẫn đường cứ dõi theo chiếc ly, y bèn nổi hứng giơ ly quơ quơ trước mặt cậu hai vòng, đôi mắt vàng rực kia quả nhiên cứ dõi theo mãi, y càng múa cái ly hăng hái hơn. Dẫn đường vung tay, vỗ lên trán y một cái rõ to. Sau đó giật lại cái ly. Heinrich ôm trán:"Cậu chọc tôi thì được, đến lượt tôi chọc cậu thì sao lại nổi nóng hả?"
Bất chợt một luồng khí lạnh đổ ập vào người Heinrich, đặc biệt là sau lưng khiến da thịt y tê tái. Heinrich đưa tay che cổ, nói: "Cậu có thấy căn phòng này... hơi kỳ lạ không?"
Úc Thanh Hoàn nghiêng người nằm xuống, để lộ cái đuôi mèo, chóp đuôi vắt lên cổ tay, thảnh thơi nhìn lính gác đang run lập cập giữa ban ngày. Bấy giờ Tư Đình đang đứng sau lưng y, mắt lộ hung quang đang mắng người này tan tác, cậu vô tội hỏi lại:
"Kỳ lạ sao? Tôi thấy cũng ổn mà, có cảm giác mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp."
Tư Đình ngừng động tác, bất mãn nhìn Úc Thanh Hoàn, hắn giơ tay chỉ vào tấm chăn mỏng bên cạnh, ý bảo dẫn đường che chân và đuôi lại.
Rốt cuộc cậu có biết mình trông khiêu gợi như thế nào không?
Nhìn một cái khiến người ta chỉ muốn thò tay vào ống quần, túm lấy cái đuôi ấy...
Úc Thanh Hoàn còn chưa kịp động, A Mãng đã như tên bắn xông vào từ ngoài cửa, mặt đỏ bừng vớ lấy tấm chăn, mạnh mẽ che kín từ phần eo trở xuống của dẫn đường.
Úc Thanh Hoàn và Heinrich đồng thời ngẩng lên, dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía A Mãng. Bên dưới chăn, cái đuôi mèo không chịu an phận vẫn ngọ nguậy tìm đường thoát, làm tấm chăn nhăn nhúm cả lên.
Vệ binh đỏ mặt tía tai, tay cứng đờ giữa không trung, hồi lâu cũng không ra hiệu nổi một chữ. Dựa theo nguyên tắc "nghĩ không ra thì chạy cho lẹ
", A Mãng chộp lấy cái ly rỗng rồi vội vã chuồn xuống lầu. Heinrich cười phá lên, sau đó lại quên cơn lạnh mà xán lại gần Úc Thanh Hoàn, thần thần bí bí thì thầm:"Nhất định là cậu ta thích cậu rồi!"
"Bớt đặt điều cho người khác đi.
"Úc Thanh Hoàn hừ một tiếng không khách khí. Cậu lặng lẽ ngoắc ngón tay với Tư Đình, ra hiệu hắn đến ngồi cạnh cậu. Tư Đình chưa chịu đi ngay, hắn còn bực bội véo cổ Heinrich một cái khiến y sởn tóc gáy mới chịu buông tha. Úc Thanh Hoàn cố nhịn cười, nói tiếp:"Ba ngày nữa, các anh định đi trao đổi con tin để đổi lấy vật tư đúng không? Tôi muốn đi cùng."
Heinrich mặt mày không đổi, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần cảnh giác. Y trầm ngâm giây lát, rồi cười hỏi:
"Thân thể cậu vẫn còn yếu, nên ở lại tịnh dưỡng mới phải. Nếu muốn đi thì ít nhất phải cho tôi một lý do 'không thể không đi'. Bằng không dù tôi đồng ý, A Mãng cũng sẽ không chịu đâu."
Dẫn đường nhếch môi, bật ra tiếng cười khẽ: "Anh sợ tôi làm chuyện xấu sao?"
Heinrich trong lòng có chút bực bội, không phải y giận gì dẫn đường mà là vì người này quá nhạy bén, lời nói lẫn hành động đều thẳng thừng không e ngại gì. Không chỉ vậy thôi, con người cậu còn có loại cảm giác thản nhiên như không có điều gì có thể uy hiếp được cậu.
Điều đó khiến y cảm thấy mình luôn rơi vào thế bị động khi đối mặt với Úc Thanh Hoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!