Uống thuốc đúng giờ cộng thêm chế độ miễn đau của Aivis, sắc mặt của Úc Thanh Hoàn trông có vẻ khá hơn nhiều, nhưng đó cũng chỉ là trông có vẻ mà thôi. Đêm hôm đó dẫn đường bị bắt thực hiện lời hứa, ban cho Tư Đình nụ hôn thứ hai.
Cậu đã nghĩ với dáng vẻ cuồng nộ trước đó của lính gác, sau khi chiếm được tiện nghi thì sẽ càng đòi hỏi quá đáng hơn. Nào ngờ người nọ chỉ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như ru ngủ.
Họ không phải lần đầu ngủ cùng giường, Tư Đình cũng không phải lần đầu dỗ cậu ngủ như thế, cho nên Úc Thanh Hoàn không suy nghĩ gì thêm, chỉ đơn giản tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn rồi an tâm thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, giá trị hắc hóa của Tư Đình đã rớt xuống còn 150.
Kể từ khi nắm được cách ngưng tụ thành thực thể, mỗi lần đến giờ uống thuốc, Tư Đình luôn yêu cầu Úc Thanh Hoàn đuổi A Mãng ra ngoài để hắn đích thân đút thuốc cho cậu. Nếu tâm trạng tốt thì cậu nghe lời, tâm trạng không tốt thì làm như không thấy, Tư Đình đối với cậu cũng đành bó tay.
Thân thể đã khá hơn, mỗi này vào lúc chạng vạng, khoảng thời gian mà ánh nắng không còn gay gắt và nhiệt độ chưa hạ thấp quá nhiều, Úc Thanh Hoàn thường ra ngoài tản bộ một chút cho khuây khoả. Phần lớn thời gian là A Mãng đi cùng cậu, đôi khi cũng có Heinrich.
Trong tổ chức, tin đồn về mối quan hệ của ba người họ lan truyền xôn xao, thậm chí còn có người gọi đó là mối tình tay ba khó hiểu. Úc Thanh Hoàn và Heinrich đều chẳng bận tâm, chỉ có A Mãng mỗi lần nghe thấy đều lộ ra chút biểu cảm không được tự nhiên.
Chiều hôm đó, tiết trời rất đẹp.
Heinrich cùng Úc Thanh Hoàn đi dạo quanh ốc đảo, gió nhẹ lướt qua lớp cát vàng. Cảnh sắc nơi này gần như thay đổi mỗi ngày, khiến người ta không thể nhớ được dáng vẻ thật sự của nó.
Dường như Heinrich sớm đã đoán ra chuyện cậu không phải là Thanh Hoàn. Nhưng người này còn giỏi che giấu tâm tư hơn cậu tưởng, vậy mà đến tận lúc này mới chịu nói ra.
Y nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi mặt trời đang dần lặn xuống, chợt cất tiếng: "Thật ra tôi biết, cậu không phải là cậu ấy."
Bách Tuế và Der đi phía trước bọn họ.
Mèo đen nhỏ bước đi vô cùng trầm ổn, dấu chân để lại đều đặn gọn gàng. Còn con cáo sa mạc thì vòng trái vòng phải, thỉnh thoảng lại chắn đường Bách Tuế. Cái đuôi bông xù của nó liên tục quét qua mặt cát, tung lên một lớp bụi mờ lấp lánh. Mỗi lần như vậy, Bách Tuế liền tăng tốc bỏ lại con cáo phía sau.
Der nhún nhảy vài vòng rồi lại lon ton đuổi theo.
"Vậy anh chưa từng nghĩ tới chuyện giết tôi sao?
"Úc Thanh Hoàn hỏi, vẻ hiếu kỳ hiện rõ nơi đáy mắt. Lời vừa thốt ra, ánh mắt của Tư Đình lập tức khóa chặt lấy Heinrich, tựa như chỉ cần tên này dám trả lời"có nghĩ", hắn sẽ giết y ngay tại chỗ. Vừa hay gần đây hắn mới nắm được quy tắc vận hành năng lực của cơ thể hiện tại, vẫn chưa có dịp thực hành.
Ngoài ra, nam quỷ này còn không ngừng dùng ánh mắt đo đạc khoảng cách giữa Úc Thanh Hoàn và Heinrich. Mỗi khi họ đứng quá gần nhau, Tư Đình liền bảo Úc Thanh Hoàn lùi lại một chút. Nếu cậu không nghe, hắn liền nhào đến siết cổ Heinrich.
Vì muốn nhiệm vụ được hoàn thành suôn sẻ, Úc Thanh Hoàn đành phải nhẫn nhịn lùi ra sau.
"Cậu là dẫn đường, là tài nguyên quý giá trong sa mạc này. Vì cấp dưới của tôi, tôi sẽ không giết cậu.
"Heinrich cười, trả lời rất tự nhiên. Người này lúc nào cũng giữ vẻ mặt ôn hòa, khiến Úc Thanh Hoàn muốn xé nát lớp mặt nạ ấy ra. Cậu nhướng mày chất vấn:"Vậy còn con dao đêm đó?"
Lính gác nọ vẫn mỉm cười hiền hòa: "Tôi trượt tay thôi mà."
Úc Thanh Hoàn trừng mắt lườm y một cái như muốn nói "Có quỷ mới tin anh
". Da mặt của Heinrich quả thật dày đến mức kinh người. Bị nhìn như vậy mà mặt y vẫn không đổi sắc, tiếp tục nói:"Cậu biết... cậu ấy hiện giờ ở đâu không?"
"Hiện tại vẫn chưa biết."
Úc Thanh Hoàn trả lời lấp lửng, rồi hỏi ngược lại, "Anh thích cậu ấy à?"
Heinrich ngẩn người, bộ dáng như đang rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Qua một lúc lâu, y mới trả lời: "Tôi với cậu ấy... chỉ là bạn."
Khóe môi Úc Thanh Hoàn khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng hiện một tia châm chọc. Ánh mắt cậu chuyển về Der ở phía trước. Tinh thần thể đó dính mèo đến độ như muốn dính hẳn lên người Bách Tuế, hoàn toàn không giống kiểu giữ khoảng cách như bạn bè.
Những người có thiện cảm lẫn nhau, tinh thần thể của họ cũng sẽ dễ dàng hòa hợp. Rõ ràng Der rất thích Bách Tuế, nhưng Bách Tuế lại không có chút hồi đáp nào. Dựa trên những ký ức còn sót lại của Thanh Hoàn, Úc Thanh Hoàn cũng không cảm nhận được Heinrich có gì đặc biệt trong lòng cậu ta.
Úc Thanh Hoàn khẽ gật đầu,
"Anh nghĩ vậy cũng tốt. Nhưng anh có thể bảo tinh thần thể của mình đừng làm nũng nữa được không? Bách Tuế nói với tôi là nó bắt đầu thấy phiền rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!