Chương 40: (Vô Đề)

Der lượn một vòng dưới gầm giường, ngoài một lớp bụi dày cộm do năm tháng để lại thì chẳng phát hiện ra thứ gì khả nghi. Nó nhanh chóng chui ra, rũ rũ bộ lông rồi nhảy phóc lên giường.

Tuy biết rõ tinh thần thể sẽ không bám bụi nhưng Úc Thanh Hoàn vẫn có cảm giác con cáo này không được sạch sẽ, cậu không thể như Thanh Hoàn vu. ốt ve đầu cáo nhỏ như trước. Cậu chỉ miễn cưỡng vươn ngón trỏ cào nhẹ vào mõm Der một cách qua loa.

Cáo nhỏ không vui, " chi chi

"kêu lên, cái đuôi lông xù quất loạn lên tấm ga giường. Heinrich múc một muỗng nhỏ nước thuốc đưa tới bên môi Úc Thanh Hoàn. Dẫn đường chau mày uống vào rồi ngay sau đó"phụt

"một tiếng, phun đầy lên mặt lính gác. Nước thuốc màu nâu sẫm chảy dọc khuôn mặt góc cạnh của Heinrich, nụ cười trên môi y gần như sụp đổ. Lính gác hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, hỏi:"Đắng lắm à?"

"Ừ. Phải cho thêm một chút mật ong. Họ không nói với anh sao?" Úc Thanh Hoàn hơi nhướn mày, cậu đã đoán trúng, tên Heinrich này vẫn bình chân như vại dù đã nhận ra sự khác thường bên trong con người cậu. Dường như chuyện "cậu không phải Thanh Hoàn" đối với người này chẳng phải vấn đề gì to tát.

Vừa nói, khóe mắt Úc Thanh Hoàn lơ đãng bắt được một bóng người họ Tư chậm rãi bò ra từ dưới gầm giường. Ánh mắt hắn âm u, từ từ giơ tay lên rồi bất thình lình bóp chặt cổ Heinrich. Lính gác run lên vì lạnh, suýt nữa bật dậy khỏi ghế.

Y hoang mang đưa tay sờ cổ, có cảm giác trong phòng này... thật sự có ma?

Tư Đình đi xuyên qua Heinrich, trực tiếp trèo lên giường. Đôi đồng tử nâu thẫm dán chặt vào môi Úc Thanh Hoàn, khóe môi nhếch lên, trong ánh mắt cuồn cuộn thứ d. ục v. ọng chiếm hữu điên cuồng. Lúc này, hắn thật sự chẳng khác nào một con lệ quỷ.

Heinrich mặt không cảm xúc lắc chuông, trước khi A Mãng mang mật ong tới, y nói: "Trước đây cậu đâu có sợ đắng."

"Chính vì trước đây tôi rất giỏi chịu đựng, chịu đắng, chịu mệt, chịu thời tiết thay đổi thất thường, chịu đựng cả cảm giác kiệt sức do tiêu hao tinh thần lực quá mức... cho nên mới mắc bệnh nặng như vậy." Úc Thanh Hoàn đúng lúc lộ ra vẻ bừng tỉnh, nói tiếp:

"Ồ, tôi hiểu rồi. Thì ra chỉ cần 'tôi' không nói, các người sẽ mặc định rằng 'tôi' không cần."

Heinrich sửng sốt.

Đúng lúc này, A Mãng ôm một lọ mật ong chạy vào, trừng Heinrich một cái đầy trách cứ, rồi múc một muỗng nhỏ cho vào thuốc.

Hắn ta đã định thêm mật ong lúc ở dưới lầu, vậy mà lão đại nhất quyết không cho, nói gì mà Thanh Hoàn không sợ đắng. Nhưng rõ ràng Thanh Hoàn rất sợ đắng mà!

Thanh Hoàn sợ đắng, cũng sợ nóng, sợ lạnh.

Da cậu ấy mỏng, đụng nhẹ một chút là bầm tím.

Rõ ràng là một người cần được chăm sóc thật tỉ mỉ.

Thấy Heinrich đến cả đút thuốc còn không xong, thuốc trào ra khóe môi dẫn đường, A Mãng trực tiếp giành lấy chén thuốc rồi đẩy lão đại nhà mình qua một bên, hắn ta nửa quỳ xuống, cẩn thận từng chút một đút cho dẫn đường.

Heinrich bực bội xách ghế lùi sang bên, bắt đầu tự hỏi người nằm trên giường này có phải hồ ly tinh chuyển kiếp hay không.

Y lại hỏi: "Nếu như cần, sao cậu không nói thẳng?"

Dẫn đường uống xong ngụm cuối cùng mới thong thả lên tiếng: "Ai biết được? Có lẽ vì anh chỉ là người ngoài, ngại phiền đến anh."

Der nằm ở cuối giường ngẩng đầu đầy uỷ khuất, "chi~".

Tư Đình nằm cạnh Úc Thanh Hoàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào môi cậu, hoàn toàn không quan tâm bọn họ đang nói gì. Nước thuốc còn đọng trên môi khiến cánh môi đầy đặn của dẫn đường óng ánh quyến rũ, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra nhẹ nhàng li. ếm đi vệt nước thuốc còn sót lại.

— Đáng yêu, ngọt, muốn hôn.

Heinrich còn định nói gì đó đã bị A Mãng kéo tay. Vệ binh một tay cầm chén rỗng, một tay kéo lão đại nhà mình ra ngoài, Der đành ủ rũ theo sau.

Ra tới cửa, A Mãng đặt chén xuống, ra dấu bằng tay:

[Anh không được chọc cậu ấy tức giận.]

[Cậu ấy tức giận, sẽ ho ra máu.]

Heinrich: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!