Dù Kaiden cố chấp muốn đi theo, nhưng Úc Thanh Hoàn vẫn dứt khoát từ chối, một mình đi lên ký túc xá.
Chuyện cậu và Tư Đình đã bị đồn khắp khuôn viên trường. Ôn Hạ nghe tin, lúc này đang ngồi bần thần trong phòng khách, ôm lấy chiếc ly trống không nhấm nháp... không khí.
Vừa thấy Úc Thanh Hoàn bước vào cửa, cậu ta lập tức đặt ly xuống, vội vàng chạy lại, ánh mắt đầy lo lắng:
"Thanh Hoàn, cậu... cậu đã làm gì chọc giận Tư Đình vậy?"
"Hả?
"Ánh mắt Úc Thanh Hoàn dừng lại trên thân hình nhỏ bé của con chuột sa mạc nhỏ. Thấy Felix vẫn chưa có ý định xuất đầu lộ diện, cậu liền nhân lúc YoYo không phòng bị, vươn tay chộp lấy nó. Hành động ấy khiến Ôn Hạ khẽ rùng mình, nhưng nhờ vào tiết học rèn luyện tâm lý ngày hôm qua, cậu ta đã có thể giữ mặt không đổi sắc mà tiếp tục cuộc trò chuyện."Chính là... tôi nghe nói, người mà Tư Đình muốn bắt chính là cậu. Vừa rồi ở dưới lầu, tôi còn nhìn thấy hai người mà, hắn ta hung dữ lắm! Còn... còn bảo Kaiden khống chế cậu nữa, thật đáng sợ!
"Ôn Hạ ôm ngực, mặt đầy sợ hãi. Úc Thanh Hoàn xoa xoa bộ lông mềm mại cực kỳ của chuột nhỏ, còn mềm hơn cả Felix,"Tư Đình đáng sợ vậy sao? Tại sao mọi người đều sợ cậu ta đến thế?
Không phải chỉ vì mấy trận tỉ thí thôi à?"
"Hắn..." Ôn Hạ hạ thấp giọng, "Hắn đánh cả dẫn đường!
"Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng ấn bụng YoYo, khiến nó vùng vẫy mấy cái, nhưng khi ánh mắt cậu chợt trở nên sắc bén, con chuột nhỏ lập tức ngoan ngoãn nằm yên. Lúc này Úc Thanh Hoàn mới thản nhiên nói tiếp:"Trên chiến trường, không phân biệt dẫn đường hay lính gác, chỉ có kẻ địch hay không mà thôi."
"Nhưng... nhưng những lúc không ở chiến trường hắn cũng đánh nhau mà." Ôn Hạ mím môi, "Không phải tôi nghĩ dẫn đường thì nên được ưu tiên, chỉ là, một lính gác cấp bậc như Tư Đình mà ra tay với dẫn đường dưới cấp A... thật sự là bắt nạt người ta quá."
Úc Thanh Hoàn nghiêng đầu, tò mò hỏi:
"Thế cậu ta từng đánh cậu chưa?"
Ôn Hạ ngẩn người, "... Chưa từng.
"Úc Thanh Hoàn đã chơi chán YoYo, buông nó xuống. Con chuột sa mạc được thả tự do lập tức chạy như bay về phía Ôn Hạ, bám lấy ống quần cậu ta leo lên, rồi chui tọt vào bên trong chiếc áo choàng ngắn. Úc Thanh Hoàn chớp mắt, lẩm bẩm:"Cậu ấy cũng chưa từng đánh tôi."
"..."
Hai dẫn đường mắt đối mắt, cuối cùng Ôn Hạ thua trận, đành nhìn người bạn trông như ngây thơ vô hại kia mà dặn dò:
"Tóm lại, cậu phải cẩn thận."
Úc Thanh Hoàn thoải mái gật đầu.
Còn một khoảng thời gian khá dài mới đến giờ học buổi chiều, Úc Thanh Hoàn định trở về phòng ngủ một lát. Cậu và Ôn Hạ kết thúc cuộc trò chuyện, YoYo lại ló đầu ra khỏi cổ áo chủ nhân, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào Úc Thanh Hoàn.
Cậu vốn định dọa cho nó sợ, nhưng nghĩ đến việc hai người chỉ mới quen nhau chưa được 36 tiếng, liền bỏ qua.
Úc Thanh Hoàn bước đến cửa phòng mình, vừa chạm vào tay nắm, cậu quay đầu lại lặng lẽ nhìn Ôn Hạ một cái đầy hàm ý.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một con sư tử to lớn uy mãnh từ từ hiện ra trước tầm mắt của hai người.
Kaiden vung vẩy cái đuôi, ánh mắt lướt qua người Úc Thanh Hoàn rồi dừng lại ở vị trí của Ôn Hạ. Nó phát ra một tiếng gầm trầm thấp, dữ tợn đến rợn người.
Mặt Ôn Hạ tái nhợt như tờ giấy, chân mềm nhũn, tưởng chừng như hồn lìa khỏi xác.
Kaiden nhe răng, tiến lên một bước.
Ôn Hạ lập tức ngã nhào xuống đất.
Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng đặt tay lên trán Kaiden, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà, "Được rồi, đừng dọa cậu ta.
"Vừa dứt lời, ánh mắt hung tợn ban nãy của Kaiden liền dịu lại, nó chẳng thèm nhìn Ôn Hạ lấy một cái, quay đầu vào phòng, lững thững đi đến cạnh giường Úc Thanh Hoàn rồi nằm xuống. Nó gác cằm lên mép giường, đôi mắt không rời khỏi Úc Thanh Hoàn, cách nó nhìn... như đang mời gọi. Kaiden đang mời cậu lên giường cùng ngủ. Úc Thanh Hoàn thoáng do dự, nghĩ đến việc ngoài kia còn có một dẫn đường vừa bị dọa gần chết, liền quay đầu quan tâm hỏi:"Cậu ổn chứ?"
"Không sao không sao, tôi không sao, cậu... cậu cứ nghỉ ngơi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!