Chương 39: (Vô Đề)

Úc Thanh Hoàn định nói thêm nhưng A Mãng đã bưng chén thuốc bước nhanh vào phòng. Hắn ta thử nhỏ vài giọt mật ong vào thuốc để điều chỉnh vị đắng, mời Úc Thanh Hoàn nếm thử, sau đó lại nhỏ thêm chút nữa, mãi đến khi dẫn đường gật đầu hài lòng, hắn ta mới dùng muỗng múc từng chút một, cẩn thận đút thuốc cho Úc Thanh Hoàn.

Từ khi Heinrich giao nhiệm vụ chăm sóc dẫn đường cho mình, A Mãng chỉ thấy sắc mặt cậu ngày càng sa sút, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt áy náy.

Đặc biệt là sau khi phát hiện Úc Thanh Hoàn không thích mấy món ăn mình đem tới trước đó, hắn ta càng cảm thấy tội lỗi đến mức không thể tha thứ cho bản thân.

Đợi dẫn đường uống xong thuốc, A Mãng liền giơ tay ra hiệu: [Xin lỗi.]

Úc Thanh Hoàn cũng không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu A Mãng xin lỗi mình, huống chi với những việc Heinrich đã làm, tên đó ném cậu cho A Mãng chăm sóc, tuyệt không phải để cậu sống dễ chịu hơn.

Cậu khẽ thở dài bất đắc dĩ, trong lòng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng phối hợp uống thuốc cho đàng hoàng.

Úc Thanh Hoàn nhẹ giọng an ủi:

"Anh chăm sóc rất tốt, chỉ là thân thể tôi quá yếu."

Nam quỷ bên cạnh lại làu bàu với giọng châm chọc:

"Chăm, sóc, rất, tốt! Không phải toàn nhờ tôi đi bóp cổ gọi hắn ta tỉnh lại sao?"

Úc Thanh Hoàn: "......"

Có cách nào bịt miệng người này lại không?

Chỉ là hiện tại A Mãng vẫn còn đứng bên cạnh, Úc Thanh Hoàn không tiện hơn thua với Tư Đình nên đành nhịn. Dẫn đường không muốn nằm bẹp mãi trên giường, cậu cảm thấy mình sắp biến thành một cây nấm mốc, liền dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn A Mãng, hỏi hắn ta có thể dẫn cậu xuống lầu đi dạo một lát được không.

A Mãng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thua trận trước ánh mắt đáng thương của cậu. Nắng trưa gay gắt, trước khi dìu Úc Thanh Hoàn ra ngoài, A Mãng vào kho lấy một chiếc dù lớn.

Cầm dù thì không thể làm thủ ngữ, thỉnh thoảng A Mãng muốn nói gì đó với dẫn đường, hắn ta bèn khẽ chạm vào cánh tay cậu, sau đó chỉ về phía nào đó, ra hiệu cho cậu nhìn.

"Anh trồng rau à?

"Úc Thanh Hoàn cúi người lại gần nhìn một chốc, cảm thấy thật mới lạ. Ở sa mạc cây cối rất khó sinh trưởng, mặc dù nơi này là một ốc đảo nhỏ, nhưng kiểu thời tiết ngày nắng cháy và đêm giá lạnh đủ sức gi. ết ch. ết những chồi non mong manh. A Mãng gật đầu thật mạnh, tựa như còn rất nhiều điều muốn nói."Bây giờ tôi không khó chịu nữa, để tôi cầm dù cho anh.

"Cậu nhận lấy cán dù từ tay A Mãng. Vệ binh ban đầu còn không muốn buông tay, nhưng hắn ta cũng rất muốn nói chuyện với Úc Thanh Hoàn, đành tạm thời đưa dù cho cậu rồi nhanh chóng làm thủ ngữ: [Lúc đi mua nhu yếu phẩm, tôi mua cả hạt giống. Hạt giống đã được cải tiến, có thể sống được trên sa mạc. Đợi nó lớn, tôi sẽ nấu món rau xào cho cậu ăn, không cần chờ lâu đâu. Cậu phải dưỡng bệnh cho tốt.]"Đây cũng là nhiệm vụ của anh à?"

Úc Thanh Hoàn tò mò hỏi.

A Mãng gật đầu thật mạnh, sau đó nhận lại cán dù từ tay cậu, nghiêng phần lớn bóng râm về phía dẫn đường.

Bọn họ không đi xa, chỉ quanh quẩn dạo một vòng quanh khu nhà. Ở phía đông toà nhà mà Úc Thanh Hoàn đang ở còn có một dãy phòng nối tiếp nhau, nơi đó là chỗ ở của một số vệ binh và hai bạn lữ.

Thấy Úc Thanh Hoàn hiếm khi ra ngoài, mọi người đều muốn lại gần bắt chuyện, nhưng A Mãng vẫn luôn đứng chắn trước mặt cậu, liên tục phẩy tay xua đuổi, không để ai đến gần làm phiền dẫn đường đang bệnh.

Một lính gác cười trêu chọc:

"Bảo vệ kỹ ghê, trông như vợ nhỏ của hắn ta vậy."

Nghe đến đây, người đứng cạnh lập tức hoảng hốt huých cho hắn ta một cái thật mạnh, hạ giọng quát:

"Cậu điên rồi à, Thanh Hoàn là người của lão đại đấy."

Người kia vội vàng xin lỗi.

Úc Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Cậu cùng A Mãng đi dạo thêm tầm hơn mười phút, nắng nóng đến mức không chịu nổi nữa. Máy điều hoà cầm tay hình dạng quỷ kia thì đang giận dỗi, đi cách cậu một đoạn rất xa.

Úc Thanh Hoàn đổ chút mồ hôi liền không muốn đi tiếp, A Mãng đỡ cậu về phòng, lấy một chậu nước sạch giúp cậu lau người.

Thay áo thun trắng và quần đùi đen, Úc Thanh Hoàn lười biếng nằm úp sấp trên giường, thả đuôi mèo ra. Có lẽ vì tâm trạng chủ nhân không tốt nên cái đuôi mèo cũng ủ rũ, trông mỏi mệt chán chường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!